Cho dù ngủ rất muộn, ngày hôm sau Lương Y Đồng vẫn dậy sớm, nàng nhanh chóng rửa mặt rồi đến Trúc Du đường.
Hôm nay nàng tới khá sớm, lần trước tới vào giờ này Dự Vương còn đang tự mình thay thuốc.
Lần này tới, hắn đã không cần ngày ngày đổi thuốc nữa, cũng chỉ mới đến thư phòng không bao lâu.
Thấy tiểu cô nương phấn chấn chạy vào, hắn nhàn nhạt giương mi mắt, "Vội cái gì?"
Lương Y Đồng ngượng ngùng vuốt vuốt chóp mũi, bất động thanh sắc đánh giá hắn một chút, thấy hắn quả thật mặc y phục nàng làm, Lương Y Đồng cong cong môi, trước kia khi nhìn thấy nam tử mặc màu đỏ tía luôn cảm thấy quá mức tiêu điều, không đẹp mắt chút nào.
Nhưng mà Dự Vương thực sự rất hợp với màu này, không chỉ mười phần quý phái, còn nổi bật lên ngũ quan tuấn mỹ vốn có của hắn, thực sự quá dễ nhìn.
Lương Y Đồng vô cùng hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt.
Dự Vương liếc nàng một cái, thấy tiểu nha đầu xông xáo đi tới, sau đó lại ngẩn người nhìn mình, hắn hơi nhướng mi, "Ngây ngốc cái gì? Còn không tranh thủ mài mực đi?"
Gương mặt Lương Y Đồng nóng lên, vội vàng chạy vào, rửa nghiên mực xong lại không nhịn được mà ngắm hắn một chút, khen: "Vương gia, người mặc y phục này thật dễ nhìn."
Dự Vương cười một tiếng, thần sắc nhàn nhạt, "Làm sao? Muốn ta khen ngươi làm y phục tốt?"
Khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng đỏ lên, lắc đầu liên tục, "Không phải nha, chỉ là ta muốn khen Vương gia thôi."
Dự Vương cười như không cười liếc nàng, Lương Y Động chợt trở nên quẫn bách, tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, lập tức ngoan ngoãn mài mực.
Đang lúc nàng nghiêm túc mài mực, một gã sai vặt tới báo, nói thiếu gia của Trường An Hầu phủ, Tống Trần Khang, tới phủ cầu kiến Vương gia.
Lúc nghe được ba chữ Tống Trần Khang, đáy lòng Lương Y Đồng có chút run rẩy, hiển nhiên là không ngờ hắn lại tìm tới nhanh như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dự Vương, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đen láy của nam nhân không hề gợn sóng, hiển nhiên cũng hiểu Tống Trần Khang tới vì chuyện gì.
Trái tim của Lương Y Đồng thắt chặt, đặc biệt sợ hãi sẽ gây thêm phiền phức cho Dự Vương, cũng sợ chọc hắn khó chịu.
Đôi mắt thanh tịnh của thiếu nữ tràn đầy lo lắng, nàng trông mong nhìn hắn, rõ ràng là không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự khẩn cầu.
Ngày thường nàng đã cực kỳ đẹp, đôi mắt cũng dễ nhìn, ở trước mặt hắn, bị thân hình cao lớn của hắn làm nổi bật sự nhỏ gầy, giống như gió thổi là sẽ cuốn nàng đi.
Dự Vương nhớ tới lần đầu gặp mặt, nàng quỳ gối trước mặt hắn, đôi mắt rưng rưng, thân thể đơn bạc rung động không ngừng, im ắng lắc đầu với hắn, tựa hồ chỉ cần hắn nói đã từng gặp nàng, thì lập tức có thể đẩy nàng xuống vực sâu.
Dự Vương thở dài một cái, nhìn nàng, "Sợ cái gì? Nếu ngươi không muốn theo hắn về thì ai cũng không thể đưa ngươi đi."
Lương Y Đồng giật mình, vừa rồi còn không muốn khóc, giờ khắc này ánh mắt có chút đau, cố gắng kìm nén nước mắt, ngượng ngùng cúi đầu, "Đa tạ Vương gia."
Lúc này Dự Vương mới nói với gã sai vặt: "Không gặp."
Gã sai vặt lên tiếng, cung kính lui xuống.....
Giờ phút này, Tống Trần Khang đang đứng chờ ở cửa Dự Vương phủ.
Mấy ngày nay hắn một mực điều tra tung tích của Lương Y Đồng, không có nhiều phủ có thị vệ, có ba phủ gần đây có thêm người, Dự Vương phủ là một trong số đó.
Bởi vì Dự Vương quá mức lạnh lùng, căn bản sẽ không gần nữ sắc, Tống Trần Khang đã loại bỏ Dự Vương phủ đầu tiên, mấy ngày nay hắn đặt trọng tâm ở hai phủ còn lại.
Lúc đang điều tra, đột nhiên có một tên ăn mày ngăn cản hắn, nhét vào tay hắn một tờ giấy.
Tống Trần Khang ngẩn người, trên tờ giấy viết là trong Dự Vương phủ mới tới một nữ tử tên là Lương Y Đồng.
Mặc dù không biết là ai đang giúp mình, lúc biết được tin tức, hắn cực kỳ ngạc nhiên, sau khi xác nhận tin tức, hắn lập tức phóng ngựa tới Dự Vương phủ, vừa xuống ngựa thì lập tức nhờ hạ nhân vào thông báo một tiếng.
Lúc gã sai vặt đi vào thông báo, hắn thực sự chờ đến mức dày vò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!