Gió xuân lướt qua mặt đất, thời tiết ngày càng ấm áp lên, không biết từ khi nào, hoa đào đã nở rộ.
Lúc này, trong Thanh U đường đột nhiên truyền đến âm thanh hung hăng của một tiểu nam oa, "Các ngươi không được tới đây!"
+
Tiểu nam oa cũng chỉ mới năm sáu tuổi, ngũ quan rất là tinh xảo, cơ hồ là khắc ra từ cùng một khuôn với Dự Vương, rõ ràng là tuổi còn nhỏ, giờ phút này khi nhăn mặt lại rất dọa người.
Phụ vương mẫu phi không ở đây, ca ca lại đến học đường, Ninh Ninh nghiễm nhiên trở thành người ra lệnh trong phủ, lời này của tiểu gia hỏa vừa nói ra, bước chân của bọn nha hoàn đều ngừng lại.
Nha hoàn đều có chút khó xử, Lục Tú không có biện pháp gì với Ninh Ninh, thấp giọng nói: "Tiểu thiếu gia, trước khi Vương phi rời đi đã cố ý dặn dò thuộc hạ, nói cần phải che chở cho tiểu Công chúa, tuy rằng trong phủ an toàn, nhưng tiểu Công chúa mới chỉ có ba tuổi, nhỡ va phải vào đâu, có thuộc hạ đi theo thì vẫn có thể ngăn chặn kịp thời đúng không?
Như vậy đi, bọn nha hoàn có thể lui ra, để thuộc hạ đi theo hai người đi, nếu không thì phải để tiểu Công chúa lại."
Tiểu Công chúa trong miệng nàng là tiểu cô nương mà Lương Y Đồng sinh hạ từ ba năm trước, là tiểu cô nương duy nhất không phải nữ nhi của Hoàng đế được phá lệ phong làm Công chúa từ khi mới sinh.
Tiểu nha đầu năm nay mới ba tuổi, nghe được lời Tú di nói, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu nha đầu hiện ra sự khẩn trương, nắm thật chặt tay của Nhị ca.
Ninh Ninh trừng mắt nhìn Lục Tú một cái, Lục Tú ôm bảo kiếm, đứng cách bọn họ khoảng ba bước, biểu tình lãnh đạm trước sau như một, căn bản không có ý định lui ra.
Thấy nàng quyết tâm muốn đi theo, Ninh Ninh nhăn mũi, lẩm bẩm oán giận một câu, "Thật là âm hồn bất tán."
Tiểu gia hỏa nói xong mới nhận ra được muội muội đang khẩn trương, thấy lòng bàn tay tiểu cô nương đã chảy mồ hôi, Ninh Ninh lại trừng Lục Tú một cái.
Tiểu gia hỏa nhéo tay muội muội trấn an, nói với Lục Tú: "Ngươi thích đi cùng thì đi cùng, chẳng qua là phải nói trước, ngươi cần làm được hai điều này, ta mới có thể cho ngươi đi theo."
Ninh Ninh không ngoan ngoãn như ca ca, khi hai tuổi đã nghịch đến nỗi trong phủ gà bay chó sủa, hiện giờ theo độ tuổi tăng lên, tuy rằng đã thu liễm một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh như cũ, cả ngày làm loạn trong phủ.
Lương Y Đồng biết tiểu gia hỏa ham chơi thế nào, quản cũng đã quản, tiểu gia hỏa lại là điển hình của thái độ nhận sai thì tốt, nhưng chết cũng không hối cải, bởi vì bướng bỉnh đã chịu không ít giáo huấn.
Sớm từ khi tiểu gia hỏa kiên quyết đuổi nha hoàn ra ngoài, mí mắt Lục Tú đã không khỏi nhảy nhảy, chỉ cảm thấy tiểu tô tông này lại muốn gây sự, tiểu gia hỏa tự mình gây sự thì thôi, lần này vậy mà còn dẫn theo muội muội.
Mà tiểu Công chúa cũng không biết bị Ninh Ninh rót cho thuốc mê hoặc gì, một tiểu cô nương ngày thường ngoan ngoãn thẹn thùng như vậy, hôm nay dù dỗ như thế nào cũng phải đi theo ca ca.
Hiện giờ Dự Vương cùng Vương phi vào cung, tiểu Thế tử lại đi tập võ, trong phủ căn bản không có ai có thể quản được tiểu bá vương này, Lục Tú đành phải thỏa hiệp, "Hai điều gì?"
Ninh Ninh xoay chuyển tròng mắt đen nhánh, nói: "Một, mặc kệ bọn ta làm cái gì, chỉ cần an toàn không có vấn đề, ngươi không được phép can thiệp vào chuyện của bọn ta.
Hai, lát nữa người phải trốn đi, đừng cho người khác nhìn thấy ngươi.
Phải thề mới được."
Biểu tình của Lục Tú hơi ngừng lại, thấy tiểu Công chúa cũng khẩn trương nhìn chằm chằm mình, Lục Tú gật đầu: "Được, thuộc hạ thề"
Thấy nàng qua loa như vậy, Ninh Ninh trợn mắt, cũng không nói thêm cái gì nữa, dắt tay muội muội đi về phía trước.
Hàm Hàm không được cao, đi cũng chậm, đi đường thực sự vất vả, "Nhị ca."
Tiểu nha đầu mềm mại kêu lên một tiếng.
Ninh Ninh sốt ruột đi gặp bằng hữu nên mới đi có chút nhanh, nghe được thanh âm của Hàm Hàm mới nhìn một cái.
Hàm Hàm chạy vội, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chóp mũi cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đơn giản là đang vội.
Ninh Ninh tức khắc thả chậm bước chân, tiểu gia hỏa duỗi tay lau mồ hôi cho muội muội, rõ ràng là cử chỉ rất săn sóc, lời nói ra lại hung hăng: "Mới đi vài bước đã theo không kịp rồi? Khi ta lớn bằng muội, chạy mười vòng quanh Vương phủ cũng không có vấn đề gì."
Hàm Hàm cong cong môi, cười đến lúm đồng tiền cũng lộ ra, "Nhị ca đương nhiên là lợi hại hơn ta, một vòng ta cũng không chạy được."
Trong mắt tiểu nha đầu là sự sùng bái không chút nào che giấu, khuôn mặt nhỏ của Ninh Ninh cũng mang theo ý cười, lập tức cực kỳ kiêu ngạo, "Ta là ca ca, ca ca đương nhiên lợi hại, muội là tiểu nữ hài, lại không cần tập võ, chạy không được cũng không có việc gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!