Chương 139: Phiên Ngoại 18 - Lục Cẩm Và Phó Minh Trác

Lục Cẩm cầm theo đèn đi vòng qua bình phong, lúc này mới phát hiện, trong phòng sở dĩ an tĩnh là bởi vì biểu ca đã ngủ rồi.

Trong phòng hắn chỉ có một chiếc giường, ngay cả tủ để giấu người cũng không có, mép giường cũng không có đôi giày nào dư thừa.

Thấy trên giường chỉ có một mình biểu ca, trong lòng Lục Cẩm mới ổn định lại.

+

Biểu ca tập võ từ nhỏ, nội lực thâm hậu, theo lý thuyết thì cho dù nàng thả nhẹ bước chân, khi có ánh sáng, hắn lẽ ra nên tỉnh lại mới đúng, nhưng hô hấp của hắn lại kéo dài, rõ ràng là đã lâm vào giấc ngủ sâu.

Lục Cẩm đặt đèn ở đầu giường, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, giờ khắc này đã sớm không còn ý định bắt tiểu yêu tinh.

Nàng nhoài người về phía đầu giường, nghiêm túc đánh giá hắn một phen, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Minh Trác dù không bị thương, nhưng theo quan sát, nàng lại phát hiện đôi mắt biểu ca có quầng thâm nhàn nhạt, rõ ràng là mệt mỏi, trong lúc nhất thời, Lục Cẩm như hiểu ra cái gì.

Thì ra, hắn cũng là con người, cũng sẽ cảm thấy mệt.

Lục Cấm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn một lát, không ngờ trong lòng nhất thời có chút buồn bực.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện quanh chóp mũi có một mùi hương như có như không, nàng nhìn quanh khắp nơi, mới phát hiện trong góc nhà có trầm hương.

Trầm hương xưa nay có công hiệu an thần giúp ngủ ngon, giảm bớt mệt nhọc, khó trách biểu ca lại ngủ sâu như vậy.

Lục Cẩm lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, thấy mép giường còn có chỗ thừa ra, nàng liền tay chân nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn.

Phó Minh Trác vẫn chưa tỉnh lại, thân thể hắn đã cực kỳ mệt mỏi, dưới tác dụng của trầm hương vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Lục Cẩm sau khi nằm xuống thì chui vào trong ổ chăn của hắn, cuối cùng cũng có thể ngủ rồi.

Sau nửa đêm, Phó Minh Trác tỉnh lại, tuy rằng chỉ ngủ ba canh giờ, đối với hắn mà nói lại là giấc ngủ dài nhất trong khoảng thời gian này, cũng là lần thoải mái nhất.

Khi hắn mở to mắt mới nhận thấy trong lòng có người, Phó Minh Trác ngẩn ra một chút, ngay sau đó đã ngửi được mùi hương trên người nàng, biết là biểu muội tới, hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng vào trong lòng.

Lục Cầm ngủ rất sâu, sau khi khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lòng hắn, chỉ cọ lên ngực hắn một chút rồi lại nặng nề ngủ đi.

Phó Minh Trác không đánh thức nàng, cho rằng nàng không muốn rời khỏi hắn nên mới tới nơi này, bên môi Phó Minh Trác nhấc lên nụ cười, tâm tình rất là sung sướng.

Bởi vì phải thượng triều, hắn dậy rửa mặt rồi ra ngoài.

Hộ vệ nhìn thấy hắn thì vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Phó Minh Trác liếc nhìn hộ vệ một cái, nói: "Tối hôm qua phu nhân tới đây từ khi nào? Sao không vào thông báo?"

Phó Minh Trác căn bản không nghĩ tới Lục Cẩm sẽ đến tìm hắn nên mới nói bận rộn công việc, nếu nàng tới đây từ sớm, nhìn thấy hắn đang ngủ, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Phó Minh Trác cũng không dự đoán được bản thân sẽ ngủ sâu đến như vậy, nếu hộ vệ thông báo trước thì hắn cũng không đến mức bị biểu muội bắt gặp ngủ sớm, hắn luôn trọng sĩ diện, lúc này ít nhiều gì cũng không vui.

Thấy mi tâm hắn hơi nhíu lại, trong lòng hộ vệ lộp bộp một chút.

Trong đó có một hộ vệ nhát gan, mồ hôi trán cũng đã rơi xuống, hai người quỳ gối trên mặt đất thỉnh tội: "Phu nhân tới đây vào tầm giờ hợi, khi người ấy tới đây, thần sắc có chút không vui, thuộc hạ không dám cản nên đã để người ấy đi vào."

"Không vui?"

Phó Minh Trác nhướng mày, đoán được có lẽ là vì hắn không tới phòng của nàng nên nàng mới có chút không vui.

Tâm tình của Phó Minh Trác lại thoải mái thêm vài phần, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này đã thông suốt rồi, hắn cũng không truy cứu hộ vệ chuyện không thông báo trước nữa.

Một ngày này, tâm tình của Phó Minh Trác rất tốt, tâm tình của Lục Cẩm lại không ổn.

Mấy ngày nữa là sinh thần của tiểu chất tử, Lục Cẩm muốn đến cửa tiệm chọn lễ vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!