Ngày hôm sau khi Lục Cẩm tỉnh dậy, Phó Minh Trác đã không còn ở đây nữa.
Tuy là nàng vẫn luôn vô tâm vô phế, nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, gò má không khỏi nóng lên, nàng xoa xoa chóp mũi rồi mới bò dậy.
Nghe được động tĩnh trong phòng.
Thanh Trúc vội vàng đi đến, tay chân nhanh nhẹn mà treo màn che lên, "Cô nương không ngủ nữa sao?"
Lục Cẩm gật đầu, "Biểu ca đâu?"
Thanh Trúc trả lời: "Quốc công gia đã rời đi từ sáng sớm, nói là có công việc phải làm, phỏng chừng đến tối mới có thể trở về, nói cô nương khi dùng bữa tối không cần đợi."
Lục Cẩm còn tưởng rằng tối hôm qua hắn đã hoàn toàn làm xong việc rồi mới trở về, ai ngờ là vẫn có việc.
Chuyện công việc nàng không giúp được gì, nên cũng không hỏi nhiều.
Vì hôm qua leo núi, đùi cùng bắp chân đều có chút đau, hôm nay Lục Cẩm liền không chuyển động nổi, ngồi ở trên ghế mây đọc thoại bản một lát.
Ngày thường nàng cầm được thoải bản sẽ luôn đọc ngay, hôm nay lại có chút không tập trung, không biết làm sao mà suy nghĩ luôn bay tới chuyện tối hôm qua.
Khi nàng đọc thoại bản, Thanh Trúc cùng Thanh Chi đứng ở cách đó không xa canh chừng, thấy nàng hết nửa ngày vẫn không lật được một tờ, Thanh Trúc mới nhìn nàng một cái.
Ánh mắt Lục Cẩm tuy nhìn chằm chằm vào quyển sách, nhưng rõ ràng là đang thất thần, gương mặt cũng có chút hồng.
Thanh Trúc có chút lo lắng, đi đến trước mặt nàng thử sờ trán nàng một chút, thấy nhiệt độ trên trán nàng cũng có chút cao thì không khỏi lo lắng.
"Sao mặt cô nương lại hồng như vậy? Thân thể không khỏe sao?"
Lúc này Lục Cẩm mới lấy lại tinh thần, khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Thanh Trúc cùng Thanh Ciỉ, nàng vội vàng lắc đầu.
"Không khó chịu, có chút nóng thôi."
Gần đây thời tiết tuy rằng dần dần nóng lên, nhưng vẫn không tới nỗi ra mồ hôi, hiện giờ nàng nằm trên ghế mây, gương mặt lại hồng hơn cả khi leo núi hôm qua, Thanh Trúc chỉ cảm thấy cô nương nhà mình có chút kỳ quái.
Lục Cẩm sờ sờ chóp mũi, tránh ánh mắt của Thanh Trúc, phân phó: "Đi chuẩn bị chút trái cây cho ta đi, có chút khát."
Thanh Trúc lại nhìn nàng một cái, thấy nàng không phải thân thể không khỏe thì mới đi đến phòng bếp nhỏ.
Lục Cẩm lại tìm một cái cớ, đuổi cả Thanh Chi đi, sau khi trong phòng chỉ còn lại chính mình, nàng mới sờ lên mặt một chút.
Đừng nói Thanh Trúc cảm thấy má nàng hồng, bản thân Lục Cẩm sờ lên cũng cảm thấy nóng, Lục Cẩm lắc lắc đầu, nỗ lực khắc chế, không muốn nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nhưng mà trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đó, mặc kệ là khó có thể khống chế nhịp tim đập, hay là đang khao khác hắn, đều khiến nàng có cảm giác tim đập nhanh.
Lục Cẩm ai oán một tiếng, ném thoại bản đi, bổ nhào lên giường, chôn gương mặt của mình xuống gối, giờ khắc này, nàng hơi hiểu vì sao nhân vật trong thoại bản lại để lộ ra biểu tình thích thú đến cực điểm, thì ra đúng như lời biểu ca nói, chuyện phòng the không phải chỉ có đau đớn.
Lục Cẩm điều chỉnh cả ngày, khi nhớ tới việc này tim mới không đập nhanh nữa, thật vất vả đến buổi tối, khi nhìn thấy biểu ca, má nàng lại có chút nóng.
Đôi mắt thiếu nữ trong sáng, khi trên má hiện lên chút hồng nhạt thì không khỏi có chút câu dẫn, đôi mắt Phó Minh Trác thâm thúy một chút, hắn đi tới cạnh nàng, hôn một cái lên má nàng, "Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Lục Cẩm dựa nghiêng người trên giường, trong tay còn làm bộ làm tịch cầm thoại bản, nghe được hắn nói, nàng mới buông thoại bản ra, nỗ lực bình tĩnh nói: "Còn chưa buồn ngủ, biểu ca dùng bữa tối chưa?"
Phó Minh Trác gật đầu, "Ăn rồi, đừng đọc nữa, cũng không sợ hỏng mắt, nếu không buồn ngủ thì hầu hạ ta tắm gội đi."
Hắn nói rồi cầm thoại bản lên, đặt lên giá gỗ.
Lục Cẩm mới không muốn hầu hạ hắn tắm gội, vừa nghĩ đã mệt, nàng vội vàng lắc đầu, "Không muốn, biểu ca tự tắm đi."
Phó Minh Trác nhéo nhéo gương mặt của nàng, cũng không miễn cưỡng.
Thấy gương mặt tiểu cô nương vẫn đỏ bừng như cũ, hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn lên môi nàng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!