Ngoại trừ Lương Y Đồng, cũng chỉ có Tiêu Lĩnh và Hoàng thượng biết hắn bị thương.
Hoàng thượng cho phép hắn ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian nên không cần thượng triều, nhưng hắn lại không hề nghỉ ngơi cho tốt.
Tiêu Lĩnh dù sao cũng không cẩn thận bằng nữ hài tử, không hề nghĩ tới việc bồi bổ.
Lương Y Đồng phân phó nhà bếp làm đồ bồi bổ cho Vương gia, hắn liền hiểu, nàng khẳng định đã biết chuyện Vương gia bị thương.
Tiêu Lĩnh ở bên cạnh Dự Vương đã nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ, hắn sở dĩ nói "Mang đi đi", là bởi vì hắn ghét nấm hương và cải bó xôi.
Hắn vội vàng khuyên nhủ: "Lương cô nương mới nhập phủ nên không biết sở thích của Vương gia, khó tránh khỏi sai lầm, những món này đều bổ khí huyết, tốt xấu gì cũng là tâm ý của Lương cô nương, Vương gia dùng một chút đi."
Vừa nói vừa để nha hoàn cầm hai món có nấm hương và rau cải xôi lui ra ngoài, thấy đồ mình ghét không còn, thần sắc của Dự Vương mới tốt hơn một chút.
Nghĩ đến sự lo lắng trong mắt của tiểu cô nương khi bôi thuốc cho hắn, hắn liền ngồi xuống.
Hai món ăn được mang đi kia quay lại phòng bếp, Lương Y Đồng tất nhiên cũng nghe nói tới việc này.
Khi Ngọc Cầm bưng đồ ăn tối về còn cười nói: "Đồ ăn mà cô nương yêu cầu làm, Vương gia rất thích.
Tiêu đại nhân còn nói ngày mai vẫn có thể làm, nhưng Vương gia không thích cải bó xôi và nấm hương, hai món này không cần làm nữa."
Lương Y Đồng nhớ kỹ việc hắn ăn chay nên khi ghi thực đơn chỉ chọn món chay, sợ sẽ phạm vào kiêng kỵ của hắn, ai mà ngờ hắn còn chán ghét cả nấm hương và cải bó xôi, một nam nhân lớn như vậy rồi còn kén ăn, không hiểu sao Lương Y Đồng lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
Nàng vốn chỉ nhớ được sáu món, bị bỏ đi hai món lại càng ít hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Y Đồng lại đến Tàng Thư các một chuyến, ghi thêm vài món, sau đó đưa thực đơn cho Tiêu Lĩnh xem qua, loại đi vài món Vương gia không thích, mới yêu cầu nhà bếp làm.
Nàng mới trở về từ nhà bếp thì thấy nha hoàn của Trịnh Hiểu Nhã tới Thanh U đường.
Nha hoàn này tên là Thanh Hà, cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn rất thông minh.
Trong tay nàng mang theo một hộp bánh ngọt, khi đưa cho Lương Y Đồng thì trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Trải qua buổi ngắm hoa hôm qua, ấn tượng của Lương Y Đồng đối với Trịnh Hiểu Nhã coi như không tệ, dù thanh âm mềm nhũn, bộ dáng nũng nịu, nhưng phong cách rất thoải mái, chân thực hơn Tiêu Mộng Hân nhiều.
Tiểu nha hoàn này cũng rất thú vị, đưa bánh ngọt đến, ánh mắt lại chỉ hận không thể dính lên đó.
Lương Y Đồng nhìn thấy nàng, lại vô tình nghĩ đến bản thân khi còn nhỏ.
Lúc đó nàng không có sinh mẫu che chở, tất nhiên là không được ăn đồ gì tốt, nghe ma ma nói, mỗi lần tới chỗ lão thái thái thỉnh an, ánh mắt tội nghiệp của nàng luôn dính vào đống bánh ngọt trên bàn.
Trong lòng nàng hơi giật giật.
Tiêu Mộng Hân thảm như vậy, Trịnh Hiểu Nhã khẳng định cũng không tốt hơn là bao, dù sao chuyện bốn vị mỹ nhân này không có bạc hàng tháng cũng không phải bí mật gì trong phủ.
Phụ thân của Trịnh Hiểu Nhã lại vì tham ô mà bị xử tử, phủ đệ bị niêm phong, tiền bạc trong nhà đều xung vào quốc khố, bây giờ tất nhiên Trịnh Hiểu Nhã không có tiền, cũng khó trách nha hoàn này không nỡ bỏ bánh ngọt.
Lương Y Đồng cũng cố ý giao hảo với Trịnh Hiểu Nhã một chút, lúc này cười cười, "Thanh Hà tỷ tỷ tới thì tới, sao còn mang theo đồ vậy? Mau vào ngồi đi."
Thanh Hà bị nụ cười xán lạn của nàng làm cho lay động một chút, sau khi hoàn hồn mới vội vàng lắc đầu: "Cô nương gọi nô tỳ là Thanh Hà là được, nô tỳ nào xứng được người gọi là tỷ tỷ? Đây là cô nương nhà nô tỳ đặc biệt muốn tặng cho người, cô nương rất thích ăn bánh ngọt của nhà này."
Lương Y Đồng cũng rất thích bánh ngọt của Như Tân các, lúc trước sau khi bán được bức tranh đầu tiên, nàng đã mua liền hai hộp.
Không thể không nói, phần lễ vật này của Trịnh Hiểu Nhã coi như đã đưa đúng rồi.
Lương Y Đồng cười cong mày, "Ta cũng rất thích, không nghĩ tới ta lại có chung khẩu vị với Nhã tỷ tỷ."
Nàng nói Ngọc Cầm mang một cái túi thơm trong phòng ra, đây là tối hôm qua nàng làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!