Tiêu Mộng Hân cười cười, dù nhìn khổ sở nhưng lưng lại thẳng tắp, rõ ràng là một người rất kiêu ngạo, ngữ khí vô cùng thành khẩn, "Lương cô nương, ta thay Chi Mạn muội muội xin lỗi ngươi, mặc dù tính tình của muội ấy có chút nóng nảy, nhưng không phải người xấu, lần này hồ đồ như thế đều là do nha hoàn xui khiến, không phải cố ý hại ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho muội ấy lần này."
Nếu không phải có Dự Vương ra tay thì thanh danh của nàng chắc chắn đã hao tổn, Lương Y Đồng không tin nàng ta không hiểu được đạo lý tam nhân thành hổ, không cố ý hại đã hung ác như vậy, nếu là cố ý thì chẳng phải sẽ trực tiếp muốn cái mạng nhỏ này của nàng sao?
(Tam nhân thành hổ: ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật, đề cập đến việc người ta dần dần sẽ chấp nhận thông tin vô lý nào đó nếu nó được nhiều người lặp lại)
Lương Y Đồng nghe vậy thì chỉ cười cười, "Ta không sao, nào dám nhận lời xin lỗi của người?"
Nàng đỡ tay Tiêu Mộng Hân, hơi tăng sức lực, nhanh chóng nói bên tai nàng ta: "Người mau đứng dậy đi, chuyện Liễu cô nương lần này bị đuổi đi có ẩn tình, không liên quan tới ta, nếu người còn ở đây cầu tình, lỡ như Vương gia coi người là đồng bọn thì sẽ không tốt.
Tiêu cô nương có ơn với ta, ta mới lắm miệng nói một câu, Vương gia đang không vui, người tuyệt đối đừng có chạm vào hố lửa."
Hai chữ "đồng bọn" khiến lòng Tiêu Mộng Hân gợn sóng, nàng ta hơi giật mình, Lương Y Đồng nhân cơ hội kéo nàng ta từ dưới đất lên.
Tiêu Mộng Hân đã đứng lên, tất nhiên không có khả năng tiếp tục quỳ xuống, vốn còn muốn biểu hiện một màn "tỷ muội tình thâm" với Liễu Chi Mạn, dù sao chuyện nàng ta phạm phải cũng không phải tội lớn, nhưng nghe Lương Y Đồng nói xong thì trong lòng Tiêu Mộng Hân cũng có chút chột dạ, chính bản thân còn không sạch sẽ, nào dám đánh cược.
Đôi mắt Lương Y Đồng sáng lên, cười nói: "Như vậy mới đúng, cô nương nên về đi, người thiện tâm như thế, Vương gia đã thấy rồi, chuyện của Liễu cô nương, Vương gia tự có cách quyết định."
Tiêu Mộng Hân miễn cưỡng cười một tiếng.
Thấy Lương Y Đồng mở miệng là một chữ "người" hai chữ "người", trong lòng nàng ta cũng nhẹ nhõm không nổi.
Chỉ cảm thấy tiểu cô nương này cười thì rất thuần lương, nhưng lại khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nàng ta ổn định tâm tình, cũng thấp giọng, "Đa tạ cô nương chỉ giáo."
Lương Y Đồng ngại ngùng cười cười, lắc đầu.
Tiêu Mông Hân lại hướng về phía thư phòng hành lễ một lần rồi mới quay người rời đi.
Thấy đuổi được đi rồi, Lương Y Đồng thở phào, cũng bận bịu rời đi.
Lúc trở lại Thanh U đường, trên mặt Ngọc Cầm rốt cuộc cũng mang theo ý cười, còn tranh thủ nói về cuộc điều tra của Tiêu Lĩnh, cười nói: "Người không nhìn thấy bộ dáng chật vật của Liễu cô nương đâu, lúc nàng ta tung tin nhảm, tuyệt đội không ngờ tới Vương gia sẽ cho người điều tra."
Người trong phủ đều hiểu rõ Dự Vương có bao nhiêu lạnh nhạt, lúc mấy vị mỹ nhân đấu tới đấu lui, hắn nào quan tâm tới? Thấy hắn nhúng tay vào việc này, nhóm tiểu nha hoàn càng cảm thấy Lương Y Đồng trong lòng Dự Vương có sự khác biệt, có một số người thậm chí còn muốn đến nịnh bợ.
Biết là Dự Vương chỉ thuận tay giúp mình mà thôi, Lương Y Đồng cũng rất bình tĩnh, nàng càng thêm kiên quyết muốn có được sự tín nhiệm của Dự Vương.
Hắn có quyền có thế, lại không ham sắc đẹp, một câu nhẹ nhàng cũng có thể định đoạt sinh tử của một người, cái đùi to như vậy, ngu sao mà không ôm.
Một đời này, nàng không muốn tiếp tục thê thảm mà chết, những kẻ nợ nàng, nàng sẽ đòi lại từng chút một.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cứ chờ đó đi.
Lương Y Đồng chép kinh thư một hồi, liền đi làm y phục cho Dự Vương.
Hai ngày tiếp theo, trong phủ trở lại dáng vẻ thanh tịnh ngày trước.
Khi nàng đến Trúc Du đường luôn có thể ngẫu nhiên gặp phải mấy nha hoàn, dù nàng đã nói không cần hành lễ, nhưng mấy nha hoàn này vẫn rất cung kính với nàng.
Hiểu ra đây chính là hiệu lực của quyền thế, Lương Y Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mấy ngày này nàng cũng không nhàn rỗi, từ trong miệng đám nha hoàn lấy được không ít thông tin hữu dụng.
Ví dụ như Dự Vương không chỉ không thích gần nữ sắc, còn rất phản cảm với mùi hương trên người nữ tử, kỳ quái hơn là hắn chỉ ăn đồ chay, lúc uống trà cũng rất chú trọng, nếu có quá nhiều lá trong chén trà thì sẽ không động vào.
Lương Y Đồng ghi nhớ tất cả những điều này, lúc đến Trúc Du đường mài mực cho hắn sẽ bỏ túi thơm trên người ra.
Ngày hôm đó, nàng tỉnh dậy sớm, dứt khoát ngồi dậy, biết Dự Vương cũng làm việc rất sớm, nàng trực tiếp tới Trúc Du đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!