Chương 29: Kiềm Chế Cảm Xúc

Mộng Uyên nhìn đồng hồ rồi lại nghĩ chắc do nhiều quá nên Cao Trọng về muộn, cô liền mang bản thiết kế của mình tìm Đằng Phong, nhờ Đằng Phong tìm người giúp cô những việc xây dựng này.

Đúng lúc Cao Trọng vừa về tới trong thấy Mộng Uyên đang ngồi gần Đằng Phong không biết tại làm sao anh cảm thấy bực bội.

Liền bước nhanh đến chỗ hai người đang quay lưng về phía anh có vẻ rất thân.

Cao Trọng hít một hơi cho bình tỉnh rồi nhiến răng

" Hai người đang bàn gì vậy? "

Đằng Phong ngay lập tức đứng dậy "cậu chủ về rồi ạ".

Cao Trọng liếc Đằng Phong một cái rồi nhìn Mộng Uyên một cách hiền từ mà hỏi lại " Hai người đang bàn việc gì mà vui vậy?"

"Chủ tịch tôi đang nhờ anh Đằng Phong chuẩn bị cho khu vườn nhỏ sắp tới ạ"

"Oh thế đã bàn xong rồi chưa"

"Cũng gần xong rồi ạ, mai lại là cuối tuần nên tôi sẽ giám sát họ"

"Ừm em theo tôi đến phòng sách một lát"

"Dạ chủ tịch "

Cao Trọng đi về phía phòng sách Mộng Uyên cũng ngoan ngoãn theo phía sau anh.

Đằng Phong liền thở phào nhẹ nhõm [may quá cậu ấy không nổi giận với mình, lần sau phải cách xa cô Mộng Uyên một tý không thì mình cũng đi tông].

Vừa bước vào trong phòng sách Mộng Uyên đóng cửa quay lại liền bị Cao Trọng ép sát vào cửa.

Cao Trọng cúi thấp mặt mình lại gần mặt cô, hiện tại cô và anh đang rất gần nhau có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Mộng Uyên luốn cuốn " chủ... chủ tịch sao thế ạ"

Cao Trọng rất muốn ôm Mộng Uyên, hôn lên đôi môi hồng của cô, nhưng anh phải kìm chế sợ Mộng Uyên sẽ giận, sẽ không tin tưởng anh.

Cao Trọng liền đứng thẳng dậy bỏ tay vào túi quần quay đi " không có gì tôi chỉ đang thử nghiệm xem tôi có phản ứng của bệnh thôi "

"Oh.

Vậy chủ tịch có nghe khó chịu ở đâu không ạ"

"Hiện tại thì không có.

Sau này em không cần Đằng Phong nữa, có thể tìm Thu Hương hoặc Hồng Trâm làm giúp em"

"Hả????, vâng ạ chủ tịch " Mộng Uyên không hiểu anh nói như vậy là có ý gì, cũng phải nghe theo thôi.

"Được rồi em ra ngoài trước đi.

Tôi đi tắm đã "

"Dạ chủ tịch "

Mộng Uyên vừa mới đi Cao Trọng liền nới lỏng cào vạt rồi cười thầm.

Rốt cuộc anh đang làm cáu gì thế này, nếu lúc nảy không kiềm chế thì sẽ dọa cô chạy mất không.

Dạo gần đây anh lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi, nhất là đối với Mộng Uyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!