Cao Trọng trở về phòng tắm rửa xong liền mang thuốc sang phòng cho Mộng Uyên.
" Cảm ơn chủ tịch, tôi đã bớt rồi"
"Em cầm mà để dành"
Mộng Uyên cầm lấy, rồi định đóng cửa lại.
Liền nhớ đến việc xảy ra lúc sáng.
"Chủ tịch, tôi có nghe một chuyện là...! là sáng nay anh bị cô gái đó va trúng, liền bị đuổi việc"
Mộng Uyên còn chưa nói hết, Cao Trọng đã ngất lời, cũng không hề giấu giếm cô
" Đúng vậy"
"Nhưng mà tôi thấy...."
"Em không cần quan tâm mấy việc này đâu"
"Dạ, là tôi nhiều lời ạ"
"Được rồi, không nhắc đến việc đó nữa.
Hôm nay em cũng không cần phải làm việc"
"Có phải tôi đã nói sai gì không ạ" Mộng Uyên lo lắng hỏi
" Không có là do hôm nay tôi không được khỏe, không liên quan đến em"
Mộng Uyên chợt nhớ đến hình như anh bị thương vẫn không biết đã thoa thuốc hay chưa.
"Chủ tịch, tôi muốn hỏi một việc nữa được không?"
"Được "
"Mấy vết thương của anh...."
"Không sao chỉ là trầy xước nhẹ, không đáng nhắc đến "
" À, dạ.
Vậy chủ tịch ngủ ngon"
"Ừm"
Mộng Uyên đang muốn đóng cửa lại nhưng mà anh vẫn còn đứng đó làm cô không biết làm sao.
"Chủ tịch, tôi muốn đóng cửa "
"Được em nghĩ ngơi đi " Cao Trọng cũng về phòng mình.
Lúc nảy Cao Trọng cũng rất muốn Mộng Uyên sẽ giúp anh thoa thuốc, nhưng vì sợ cô sẽ bị dọa sợ khi thấy những vết thương anh tự hành hạ mình.
Ngay cả anh còn cảm thấy sợ chính bản thân mình huống hồ là cô.
Cảm thấy buồn phiền Cao Trọng lái xe đến nhà của Thiên Trạch tìm cậu ta tâm sự.
"Ngọn gió nào thổi cậu đến tìm tôi vậy"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!