Edit: Hanglulu
Beta: Ahkung
Bên trong phòng ngủ sáng lên ánh nến, Diêm Mặc vén màn lên, Chử Thanh Huy nằm nghiêng mặt hướng vào vách tường, không biết có ngủ hay không.
Hắn cởi áo ngoài ra rồi lên giường, nhận thấy hơi thở của nàng đều đặn kéo dài, mới cử động nhẹ nhàng đem người ôm vào lòng ngực mình.
Chử Thanh Huy quả thật đã ngủ, dù là trong lúc ngủ, mày nàng cũng nhíu nhẹ lại, khóe mắt vương một chút nước mắt trong suốt, đâm vào ngực Diêm Mặc sinh đau.
Hắn nhìn nàng hồi lâu, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, đem kinh mạch nội lực tập hợp ở trên tay, một tay che chở sau lưng Chử Thanh Huy, một tay kia đặt ở dưới bụng nàng, đem nội lực từ từ truyền qua.
Nhưng mới vừa thâm nhập vào cơ thể nàng, nguyên lai có một phần nội lực yên lặng khác mãnh mẽ chạy về phía hắn. Diêm Mặc theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lại sợ bị thương người trong lòng, chỉ chần chờ trong giây lát, phần nội lực mênh mông kia đã dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, nhưng mà phần nội lực này lại tương đồng với hắn!
Không kịp kinh ngạc, trong đầu chợt có một trận đau đớn, như có hàng ngàn kim châm cùng nhau đâm sâu vào bên trong đầu hắn, nhất thời không kịp đề phòng, khóe miệng hắn bật ra tiếng rên, ngay lập tức hắn cắn chặt khớp hàm chịu đựng.
Vốn dĩ Chử Thanh Huy đang ngủ say bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ xương tủy, rùng mình một cái, lại hướng đến lồng ngực ấm áp của người bên cạnh chui vào.
Tâm đèn tất ba, quanh ảnh lấp lánh, ở nơi xa thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng pháo trúc vang vọng, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc đè nén của Diêm Mặc.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt sâu xa nặng trĩu, ngay cả ánh nến cũng không chạm tới, chỉ dư lại một mảng u tối.
Chử Thanh Huy càng ngủ càng lạnh, cái lạnh kia giống như là từ trong xương cốt đi ra, mặc cho nàng chui vào lòng ngực Diêm Mặc cũng vô dụng, nàng rốt cuộc cũng bị lạnh tỉnh.
"…… Tiên sinh?"
Một câu này dường như đánh thức Diêm Mặc, hắn quay đầu nhìn vào khuôn mặt Chử Thanh Huy, chậm rãi tới gần, môi dán lên môi nàng.
Cùng lúc đó, Chử Thanh Huy cảm nhận được sự ấm áp từ trên người hắn không ngừng truyền vào cơ thể mình, dần dần xua đi cái lạnh thấu xương kia.
Qua hồi lâu, Diêm Mặc mới hơi hơi lùi lại một chút, hai người trán kề trán.
Chử Thanh Huy muốn xem vẻ mặt của hắn, nhưng vì khoảng cách quá gần, nên không thể thấy rõ được. Nàng nói ra nghi vấn xoay quanh hồi lâu ở trong lòng mình: "Có phải tiên sinh đã làm gì cho ta? Có làm bị thương thân thể của chàng hay không?"
"Chỉ là một chút nội lực, không sao đâu." Diêm Mặc lại đem người ôm chặt chút, vỗ nhẹ một chút về phía sau lưng nàng.
"Nếu có chuyện gì, chàng không được gạt ta, càng không được vì ta mà làm bị thương mình." Chử Thanh Huy trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói.
Diêm Mặc hôn hôn cái trán của nàng, "Được." Lại dừng một chút, hỏi nàng: "Còn tức giận sao?"
Chử Thanh Huy ngẩn người một chút, mới biết hắn nói về chuyện không vui lúc trước khi đi gác đêm. Lúc ấy nàng thật sự cảm thấy có chút mất mát, chẳng qua hiện giờ ngủ một giấc dậy đã quên hết, mà trước mắt, hành động thân cận của Diêm Mặc cũng đủ để xua tan nỗi bất an trong lòng nàng.
"Không nổi giận, ta cũng có chỗ không đúng, ta nên đặt mình vào hoàn cảnh đó để suy xét mà tha thứ cho chàng."
"Là ta sai." Diêm Mặc hôn lên môi nàng một cái, dường như cảm thấy không đủ, lại hôn thêm một cái nữa.
Chử Thanh Huy buồn cười nói: "Ai đúng ai sai, chàng cũng muốn tranh với ta sao?" Mắt thấy Diêm Mặc lại muốn tới gần, nàng phải che miệng lại: "Chàng đây là làm sao vậy? Sao dính người như vậy."
Diêm Mặc hôn lên mu bàn tay nàng, Chử Thanh Huy giương mắt nhìn thẳng hắn, trong cặp mắt mãnh liệt kia lộ ra ngoài cảm xúc khiến lòng nàng run sợ. Nàng bỗng nhiên có chút áy náy, trước đó làm sao có thể nghi ngờ tình cảm giữa bọn họ lạnh nhạt nhỉ?
Nàng rút tay ra, vòng lấy cổ Diêm Mặc, chủ động đưa môi mình lên, môi lưỡi chạm nhau, hai người đều không ngăn được sự run rẩy trong lòng. Chử Thanh Huy lẩm bẩm tự nói: "Bây giờ ta mới cảm thấy, chàng thật sự đã quay trở lại……"
Diêm Mặc không nói lời nào, chỉ ôm lấy nàng chặt hơn, đem cả người thương hợp lại trong lồng ngực mình.
Chính vì cảm thấy ấm áp này, Chử Thanh Huy đột nhiên kêu lên một tiếng, nhíu mày cắn môi.
"Lại đá nàng?" Diêm Mặc xoa cái bụng tròn vo của nàng.
Chử Thanh Huy chịu đựng trong chốc lát, hít vào một hơi, gian nan nói: "Không phải hài tử đá ta, có lẽ là… Nó muốn ra rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!