Chương 45: Đại hôn

Edit: Halee Az

Beta: Quanh

Khi Diêm Mặc tìm được sư đệ, hắn đã suýt không nhận ra Phùng Trọng Thanh nữa.

Bốn thiếu niên vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo, cả người Phùng Trọng Thanh dính đầy bùn đất, còn Trương Chí Châu thì mặt mũi bầm dập, hai gã thị vệ cũng không tốt hơn là bao, vốn dĩ đồng phục của thị vệ tạo cảm giác anh khí sáng ngời, mà lúc này lại rách tả tơi, khóe mắt thâm tím, cái mũi xưng vù, có chỗ nào ra dáng thanh niên tài tuấn khiến các cung nữ ngưỡng mộ không thôi? Nói là mấy tên ăn mày dưới chân tường thành cũng chả ai phản đối.

Nhìn thấy Diêm Mặc, từng người thu tay lại, rụt cổ đứng nép vào dưới cung tường.

"Sao lại thế này?" Diêm Mặc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ trong chốc lát, lúc sau mới mở miệng.

Phùng Trọng Thanh sợ Đại sư huynh giáo huấn hắn, tất nhiên lúc này không dám nói trước, chỉ biết cúi đầu đứng đó trông chả khác gì chim cút.

Hai cái thị vệ ngươi đẩy ta, ta đẩy đẩy ngươi, cũng đều không dám nói lời nào.

Vốn dĩ Trương Chí Châu cũng không muốn nói, bên phía bọn họ có ba người nhưng cuối cùng lại không hạ nổi tên tiểu bạch kiểm kia, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Đã vậy hắn lại là người cầm đầu, đành phải trừng mắt nhìn Phùng Trọng Thanh một cái, tiến lên một bước, nói: "Phó thống lĩnh, khi chúng ta tuần tra đến chỗ này thì thấy tiểu tử kia lén lút rất khả nghi, định bắt hắn lại, ai ngờ..... ai ngờ đánh không lại……" Hắn càng nói giọng càng nhỏ.

Diêm Mặc chưa nói gì, lại nhìn về phía Phùng Trọng Thanh: "Đệ nói đi."

Phùng Trọng Thanh căng da đầu, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lấy lòng nói: "Đại sư huynh……"

Hắn vừa mở miệng, Diêm Mặc còn chưa có phản ứng thì Trương Chí Châu đã nhảy lên, tròng mắt như muốn rớt ra: "Ngươi... ngươi... ngươi mới kêu Phó thống lĩnh là gì?!"

Phùng Trọng Thanh không để ý đến hắn, lại nịnh nọt cười nói: "Đại sư huynh, đệ tới xem náo nhiệt, cũng không có gây rắc rối, đệ còn đang định ra ngoài rồi."

Nói xong, một mặt cẩn thận nhìn Diêm Mặc, mặt khác thì rón ra rón rén tìm đường lui.

"Đứng lại." Diêm Mặc lạnh lùng nói: "Theo ta xuất cung."

Phùng Trọng Thanh lập tức đau khổ, "vâng" một tiếng rồi ủ rũ đi theo.

Đám người Trương Chí Châu nghẹn họng trân trối không dám tin, nhìn tên tiểu bạch kiểm kia, lại nhìn Phó thống lĩnh, lắp bắp nói: "Phó, Phó thống lĩnh, chúng ta không biết……"

Diêm Mặc không mấy để ý, chỉ xua tay: "Đi đi."

Tuy hắn bênh vực người của mình nhưng cũng không phải là không nói đạo lý. Sự việc vừa rồi Trương Chí Châu không có làm sai, lần này Phùng Trọng Thanh bị đánh, khác với lần trước bị người của Lĩnh Nam Môn đánh.

Bọn họ là người của Thượng Thanh Tông, chưa từng có chuyện bên ngoài đánh thua sẽ về tìm sư huynh khóc nhè, muốn sư huynh đòi lại công đạo cho mình. Nếu khả năng không bằng người ta, vậy thì chỉ có thể bị đánh. Không chỉ như thế, ở bên ngoài đánh nhau mà không đánh thắng, trở lại sư môn còn phải chịu giáo huấn một phen.

Hiển nhiên Phùng Trọng Thanh biết đạo lý này, dọc theo đường đi luôn ủ rũ cụp đuôi, cũng không dám nhiều lời.

Trương Chí Châu và hai thị vệ đứng tại chỗ, chờ hai người bọn họ đi xa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong đó có một tên thị vệ xoắn xuýt lau mặt, thần sắc hoảng hốt, lẩm bẩm tự nói: "Thật không nghĩ tới, vậy mà ta đã đánh người của Thượng Thanh Tông……"

Còn một người khác mặt tràn đầy vinh quang, khác hẳn với bộ dáng gà trống thất bại vừa rồi, đắc chí nói: "Không tồi không tồi, hơn nữa chúng ta còn không có đánh thua!"

Trương Chí Châu nghe xong, tức giận mắng: "Không có tiền đồ!"

Hắn lại nhìn thoáng qua hai người kia, trong lòng thầm nghĩ, đây là thực lực của người Thượng Thanh Tông, Phó thống lĩnh thì không nói, tiểu bạch kiểm kia còn nhỏ tuổi như vậy cũng đã có thể đè mình ra mà đánh.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy nhụt chí, ngược lại càng có thêm ý chí chiến đấu, trong lòng thầm quyết định, chờ trở về kinh thành sẽ còn đi tìm tên tiểu bạch kiểm kia luận bàn võ nghệ, một ngày nào đó hắn sẽ đánh tên kia một trận nhừ tử!

-----

Sau hai ngày đại hội võ thuật đã kết thúc, lúc này Hoàng Đế mới khởi hành hồi kinh.

Trước khi Hoàng Hậu rời kinh tới hành cung đã chuẩn bị tốt cho việc công chúa sắp xuất giá, sau khi rời kinh thì để lại sự vụ cho nữ quan chuẩn bị, nhưng hiện giờ hồi cung vẫn là có nhiều việc cầm phải làm. Chử Thanh Huy cũng không được nhàn rỗi, mỗi ngày phải học tập cùng cô cô giáo vụ, nàng không có thời gian để đi lại bên ngoài như trước nữa.

Nàng và Diêm Mặc đã mười mấy ngày không gặp nhau, nhưng hiện tại ngày ngày đều có chuyện chiếm cứ tâm trí, cũng không thể nào rảnh để nhớ tới hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!