Edit: Chuối
Beta: Quanh
Chử Thanh Huy chỉ lo nói chuyện với Diêm Mặc, lúc vô tình ngẩng đầu lên mới phát hiện thiếu niên vừa rồi đang trợn tròn mắt, trừng bọn họ với ánh mắt không thể tin.
Nàng có chút ngượng ngùng, luyến tiếc rời khỏi lồng ngực Diêm Mặc, hỏi hắn: "Vị này là?"
Vẻ mặt Phùng Trọng Thanh ngây ngốc, Diêm Mặc cũng không muốn nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi nói: "Sư đệ."
Chử Thanh Huy "À" một tiếng, nàng cũng nghe được tin tức Thượng Thanh Tông đưa sính lễ tới kinh thành, nhưng cũng không nghĩ rằng sư đệ của Diêm Mặc lại nhỏ tuổi như vậy, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn nàng.
Nghĩ đến hắn là người trong sư môn của Diêm Mặc, nàng nhẹ giọng nói thầm: "Sao chàng không giới thiệu hai người chúng ta với nhau một chút?"
Lúc này Diêm Mặc mới nhìn thẳng về phía Phùng Trọng Thanh, dùng ánh mắt ra hiệu hắn lại đây.
Phùng Trọng Thanh trong đầu một mảnh hỗn loạn. Hắn suy nghĩ, đại sư huynh và sư đệ mới này có quan hệ gì? Lúc sau lại nghĩ, kể cả có là sư huynh sư đệ cũng không thể nào ôm ấp thân mật như vậy. Hắn tưởng tượng đến việc sư huynh làm vậy với mình, nhịn không được toàn thân rùng mình, nổi cả da gà.
Tuy vậy nhưng mắt thấy đại sư huynh ra hiệu, hai tay hai chân không cần hắn chỉ huy cũng đã tự mình đi qua.
Diêm Mặc trước giới thiệu hắn với Chử Thanh Huy: "Phùng Trọng Thanh."
Chử Thanh Huy cong cong đôi mắt: "Chào sư đệ."
Phùng Trọng Thanh ngơ ngác gật đầu.
Mắt Diêm Mặc đảo qua hắn: "Còn không chào hỏi tẩu tử của đệ?"
Phùng Trọng Thanh rụt rụt cổ, theo bản nắng nói: "Chào tẩu tử
-- tẩu tử?!!!"
Chử Thanh Huy vừa bị cách gọi của Diêm Mặc làm nóng mặt, lại nghe vị sư đệ này bất thình lình gọi to, sợ tới mức giật nảy mình.
Diêm Mặc vỗ vai trấn an nàng, sắc bén nhìn qua Phùng Trọng Thanh, ngữ khí mang hàm ý cảnh cáo: "Sư đệ!"
Phùng Trọng Thanh rụt cổ lại, rụt đến mức cái mặt tròn tròn của hắn suýt chui vào vạt áo. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của đại sư huynh, hắn vẫn cố gắng áp chế sự kinh hãi, lắp bắp nói: "Hắn, hắn là tẩu tử, vậy kia....... Còn công chúa thì sao?"
Nhìn hắn vừa kinh vừa sợ như vậy, rõ ràng thịt trên má còn đang run rẩy nhưng còn muốn hỏi đến cùng, Chử Thanh Huy cảm thấy buồn cười, lại thắc mắc vì sao hắn lại hỏi như vậy? Nàng cười nói: "Ta chính là công chúa mà."
Vừa dứt lời, nàng lập tức nhớ tới hôm nay ra cửa nên cải trang thành nam tử, vội giải thích: "Bộ trang phục này là để ra ngoài cho thuận tiện."
Nghe xong lời này, Phùng Trọng Thanh nhìn rồi lại nhìn nàng, làm Chử Thanh Huy cảm thấy không được tự nhiên, khiến Diêm Mặc ngứa tay muốn đánh. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giống như đột nhiên bị rút đi xương cốt, cả người mễm nhũn mà dựa vào tường, tựa như mới sống sót qua tai nạn, miệng còn lầm bầm lầu bầu: "May mắn may mắn, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết........."
Diêm Mặc nhàn nhạt nói: "Đây là lễ tiết của đệ?"
Chử Thanh Huy ngăn chặn, tay cầm tay Diêm Mặc, lắc đầu: "Ta thấy sư đệ đã đi mấy ngày đường, hẳn là rất mệt mỏi."
Diêm Mặc không cảm thấy vậy, nếu mệt mỏi thì sao có thể vừa đến đã tìm hắn muốn ăn đòn? Nghĩ đến vẫn chưa đánh xong trận, hắn quay sang nói nhỏ vài câu với Chử Thanh Huy, đỡ nàng đến bên cạnh ngồi xuống rồi dùng một tay xách cổ áo của Phùng Trọng Thanh vào võ trường, lời ít ý nhiều: "Tiếp tục."
Thân thủ của Phùng Trọng Thanh cũng không tồi, mặc dù ở sư môn là đối tượng bị các sư huynh đè lên đánh, nhưng ở bên ngoài thì lại là hắn đè lên đánh người khác. Lần này tới kinh thành, hắn đã đánh bại mấy vị sư huynh, không khỏi có lòng tin to lớn, vì vậy mới đến phủ Đại tướng quân đã dây dưa muốn giao thủ với Diêm Mặc.
Sau đó, qua mấy chục hiệp đã bị Đại sư huynh đánh đến nhận rõ bản thân, lại thêm mấy chục hiệp nữa, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.:))
Mặc dù vừa trải qua một trận sợ bóng sợ gió, nhưng trở lại võ trường quen thuộc, hắn lập tức hoàn hồn, tư thế sắn sàng nghênh tiếp kẻ địch
Với Diêm Mặc, cho dù sư đệ không phải đối thủ của hắn, nhưng so với những người hắn gặp được trong khoảng thời gian này thì mạnh hơn rất nhiều. Đấu tính bị khơi dậy, sau khi đánh ngã người ta thì ném sang một bên, còn mình thì ở trong sân múa đến uy vũ sinh phong.
Phùng Trọng Thanh giống như mảnh vải rách nằm trên mặt đất, hoa cả mắt, trên đầu ngôi sao di chuyển tán loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!