Edit: Chuối
Beta: Quanh
Có thể nói là Chử Thanh Huy chạy trối chết, sau khi ý thức được mình vừa nói gì, ngay cả sắc mặt của Diêm Mặc nàng cũng không dám nhìn, hoang mang đứng dậy vội vã rời đi.
Về đến Vĩnh Nhạc cung, nàng bổ nhào vào giường nệm, kéo chăn lông ra cuộn mình lại, ở trong đó buồn bực nức nở vài tiếng, trong lòng lại luống cuống hoảng loạn.
Thế nhưng khi cảm giác xấu hổ qua đi, sâu trong đáy lòng nàng lại từ từ xuất hiện một nỗi vui mừng không thể áp chế. Tuy rằng nỗi vui mừng này chậm rãi lấn tới nhưng nàng không thể kháng cự, nó chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.
Rất nhanh, cả thể xác và tinh thần nàng đều tràn ngập loại vui sướng này. Có một thanh âm vang lên bên tai nàng rằng, nàng muốn hắn làm phò mã của nàng, vậy thì nàng phải khiến hắn trở thành phò mã của mình.
Nghĩ vậy, Chử Thanh Huy xoay người bò dậy, định chạy tới Tê Phượng cung thì bị Tía Tô ngăn cản, lại tắm rửa trang điểm một lần nữa.
Tía Tô nhìn người trong gương đồng, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không giấu được vẻ vui sướng, làm cho dung mạo vốn xuất chúng càng thêm rung động lòng người.
Vốn dĩ nàng cũng không biết công chúa có tình cảm với Đại tướng quân, lúc trước bị Hoàng hậu gọi tới hỏi một lần mới biết, bây giờ lại thấy công chúa vui vẻ như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đại tướng quân.
Chỉ một khắc công chúa cũng ngồi không yên, vừa sửa soạn xong thì như một con chim nhỏ sung sướng tiến vào Tê Phượng cung: "Mẫu hậu, mẫu hậu."
Hoàng hậu đang nói chuyện cùng nữ quan, trông thấy nàng mỉm cười nhảy nhót mà đến, còn chưa mở miệng đã bị sự vui vẻ của nàng làm cho nhiễm vài phần ý cười: "Chẳng lẽ nhặt được báu vật à, ta thấy con thật cao hứng đó."
Chử Thanh Huy ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cánh tay bà quơ quơ, dịu dàng giống như con mèo nhỏ, nói: "Mẫu hậu, con tìm được phò mã rồi."
Hoàng hậu còn chưa nói lời nào, bên cạnh đã có người che miệng cười ra tiếng. Lời nói của Liễu Phiêu Nhứ không giấu được ý cười: "Vậy thì chúc mừng công chúa."
Từ nhỏ nàng ấy và Hoàng hậu đã cùng nhau lớn lên, sau đó Hoàng hậu tiến cung, nàng ấy cũng theo hầu bên cạnh, hai người có mười mấy năm giao tình nên sớm đã thân như tỉ muội, dù là Thái tử gặp nàng ấy cũng tôn trọng gọi một tiếng Liễu cô cô. Lời vừa rồi nếu là người khác nói, nhất định là sai quy củ, mà do nàng ấy nói lại lộ ra vẻ thân mật.
Chử Thanh Huy chỉ quan tâm trong lòng đang tràn đầy vui mừng, quên mất trong điện còn có người khác, nghe thấy Liễu Phiêu Nhứ nói mới xấu hổ chớp mắt một cái, nhưng từ nhỏ nàng đã quen làm nũng trước mặt trưởng bối, lập tức không thuận theo: "Cô cô..."
"Được được được, là nô tỳ nói sai rồi." Liễu Phiêu Nhứ tươi cười đầy mặt: "Công chúa hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với nương nương, nô tỳ cũng không ở nơi này làm phiền nữa." Nói xong nàng ấy bèn hành lễ lui ra, lại đưa theo người hầu đang canh giữ bên ngoài ra khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại hai người các nàng, Hoàng hậu sờ sờ gương mặt hồng nhuận của Chử Thanh Huy: "Người nọ có phải là Thần võ Đại Tướng quân hay không?"
"A?" Chừ Thanh Huy ngạc nhiên hỏi: "Sao mẫu hậu biết?"
Hoàng hậu trong lòng thầm nói một câu đứa nhỏ ngốc, ngoài mặt lại nói: "Đoán. Xem ra là mẫu hậu đoán đúng rồi?"
Chử Thanh Huy xấu hổ cười cười, chôn khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp vào ngực mậu hậu nàng, lại nhịn không được mở một mắt ra lén nhìn bà, mang theo mấy phần cẩn thận, nói: "Mẫu hậu, con vừa gặp chàng thì trong lòng đã vui vẻ lên, thật sự muốn chàng làm Phò mã của mình, mẫu hậu có chịu không?"
"Được, sao lại không được? Chỉ cần Noãn Noãn thích là được." Hoàng hậu xoa đầu nàng, trong lòng có vài phần tò mò, rõ ràng hôm qua nữ nhi còn không biết tâm ý của mình, tại sao nháy mắt đã thông suốt rồi?
Chử Thanh Huy vui mừng ôm lấy bà, sau khi vui sướng qua đi lại thấp thỏm: "Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?"
Hoàng gậu nói: "Sẽ đồng ý, phụ hoàng thương con nhất, tất nhiên sẽ đồng ý thôi."
Trong lòng Chử Thanh Huy dâng lên một dòng nước ấm, hốc mắt bất giác có chút ướt át, nàng chớp chớp mắt, rúc vào lồng ngực của Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu thật tốt."
Hoàng hậu cười cười: "E là tương lai khi con có Phò mã, ở trong lòng con thì Phò mã sẽ là người tốt nhất."
Chử Thanh Huy lắc đầu, khẳng định nói: "Nhất định là phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng hậu sờ gương mặt và vành tai nàng, tuy rằng chuyện tương lai khó nói, nhưng hiện tại nghe nữ nhi khẳng định, trong lòng bà vẫn rất vui mừng.
Chử Thanh Huy vuốt vuốt miếng ngọc bội trên eo Hoàng hậu, khóe miệng mỉm cười an tĩnh trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, ý cười từ từ nhạt đi, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, lời nói mang theo chút luống cuống không thể phát hiện: "Mẫu hậu, người nói xem liệu chàng có thích con không? Có khi nào chàng lại không muốn làm Phò mã?"
Hoàng hậu nghe vậy thì cảm thấy thật đau lòng, nữ nhi của bà đã bao giờ lo được lo mất, thấp thỏm lo âu như hiện tại? Bà bỗng nhiên lý giải được sự phẫn nộ tối hôm qua của Hoàng đế, nếu tương lại có người làm Noãn Noãn thương tâm, chỉ sợ bà cũng sẽ giống như Hoàng đế, không tha cho người đó.
Bà thầm than một hơi, ngoài miệng lại cười nói: "Noãn Noãn tốt như vậy, trên đời này có ai không thích? Có ai lại không muốn làm Phò mã? Con chỉ cần nhớ rõ, con là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Đại Diễn, thân phận của con là công chúa vô cùng tôn quý, đủ để xứng đôi với bất cứ người nào trong thiên hạ. Cho nên Noãn Noãn, con chỉ cần là chính mình là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!