Chương 17: Tim đập loạn

Edit: A Cảnh

Beta: Quanh

Chử Thanh Huy không cảm thấy mình béo chút nào cả, vì lễ cập kê mà nàng đã hơn nửa tháng nay không có đụng vào đồ ngọt, ngay cả kẹo hoa hồng được ăn mỗi ngày nàng cũng chưa đụng tới. Cứ như vậy, còn có người chê nàng không đủ nhẹ nhàng uyển chuyển, cái này có còn đạo lý hay không? Không phải trên mặt chỉ nhiều thịt một chút thôi ư? Nhiều hơn mấy phần sao có thể gọi là mập được?

Nghe ngữ khí của nàng kích động, động tác đang lau chủy thủ của Diêm Mặc dừng lại, ngẩng đầu lên, đối diện phía trước là con mắt to tròn của Chử Huy Thanh, hơi thở liền ngưng lại một chút.

Hắn cũng không cảm thấy lời mình nói có chỗ nào sai. Người tập võ, đặc biệt tu luyện khinh công bậc cao, hơi thở mạnh mẽ cỡ nào, nền móng cũng vững chắc, nhưng dáng điệu uyển chuyển, động tác mạnh mẽ là cần thiết, bằng không chỉ sợ bay đến giữa không trung là đã rơi xuống rồi.

Nhưng nhẹ nhàng cùng với mập gầy lại không phải là một chuyện. Người mập không nhất định là nặng nề, mà người gầy cũng không nhất định là linh hoạt. Người trước mặt ở lâu trong thâm cung, sống an nhàn sung sướng, bỏ bê vận động, thân hình cũng coi như là tinh tế, nhưng cũng không có quan hệ với việc nhẹ nhàng.

Chỉ là nguyên nhân này ở trong lòng của hắn rất rõ ràng, lại không biết nên nói ra như thế nào.

Từ trước tới nay hắn vốn ít nói, trong đó chưa hẳn không phải vì miệng lưỡi vụng về. Lúc trước ở trong sư môn, chỗ thiếu hụt này không rõ ràng, bởi vì không có người quấn lấy hắn, muốn hắn nói chuyện. Những nhóm sư đệ kia đều không phải là đối thủ của hắn, bị hắn thu thập như nhổ khoai lang vậy, thì có ai dám làm càn ở trước mặt hắn? Nhưng thật ra có một người năng lực tương đương thì lại sớm không còn ở đây nữa.

Hắn đến kinh thành ba bốn năm, vẫn cứ một mực độc lai độc vãng [1], những người khác ngại hung danh Thần Võ đại Tướng quân, cũng không dám cùng hắn giao hảo, mọi người chỉ nói đại Tướng quân oai hùng lạnh lùng, không thích nói chuyện, lại không biết rằng hắn là miệng vụng về.

[1]: đi một mình mà về cũng một mình.

Bây giờ mắt thấy còn có một năm nữa thôi là có thể rời kinh, chẳng lẽ tật xấu này không giấu được nữa?

Diêm Mặc lâm vào trong trầm tư.

Một lát sau ngẩng đầu lên, thấy Chử Thanh Huy vẫn không bỏ qua nhìn chằm chằm hắn, đại Tướng quân chưa từng lùi bước trước vạn người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Nếu như bên người hắn từ nhỏ có một tiểu sư muội nũng nịu, sẽ biết tâm tình lúc này gọi là phiền não ngọt ngào. Đáng tiếc, trong sư môn của hắn đừng nói là sư muội, ngay cả sư nương cũng không có một ai, từ trên xuống dưới sư môn ngay cả muỗi cái cũng phải bay đường vòng qua sư môn.

Đối với sư đệ không nghe lời, đánh một trận là được, nếu còn không đủ vậy thì thêm lần nữa. Nhưng đối với cục tròn mềm nhũn này, hắn triệt triệt để để không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chử Thanh Huy thấy hắn không nói lời nào, không khỏi ủy khuất sờ lên mặt mình: "Thật sự rất béo sao?"

Diêm Mặc không biết vì sao nàng cứ cố chấp vấn đề mập gầy như thế, nghĩ nửa ngày, mới nói: "Ta béo hơn."

Chử Thanh Huy nghe lời này, liền đi dò xét hắn, một mặt nhìn, một mặt bĩu môi.

Dưới cái nhìn của nàng, võ giáo tiên sinh làm gì béo chứ? Từ mặt cổ cùng bàn tay không hề dư một miếng thịt thừa nào, trông rất rắn chắc, tất cả đều là tinh thịt [2].

[2]: tinh nhục

- Thịt ngon, thường chỉ thịt nạc không có mỡ. ((☆ω☆*)hai từ mà nhiều nghĩa đen và bóng híhí)

Dựa theo đó mà so sánh, thịt trên người nàng mềm nhũn, quả thật không thể cùng so sánh với tiên sinh. Nàng không khỏi ưu thương thở dài, hóa ra mình mập thật.

Động tác trong tay Diêm Mặc đã dừng lại hoàn toàn, chủy thủ bị hắn nắm trong tay vô y thức xoay chuyển. Không khí này khiến hắn có chút ngồi không yên.

Chử Thanh Huy cũng không ăn bánh ngọt, khuỷu tay chống trên bàn đá, bàn tay bưng lấy khuôn mặt, một hồi thở dài một rồi lại một hồi thở dài.

Nàng không có phát giác, mỗi lần thở dài một hơi, thân thể người ngồi ở phía đối diện kéo căng một phần, càng về sau, toàn thân cơ bắp đều đã vận sức chờ phát động, giống như sau một khắc đều muốn vội chạy đào tẩu.

Chử Thanh Huy ai thán về thân thể mình một hồi, sau đó vẫn là thấy sắc trời không còn sớm, mới không có khí lực đứng dậy cáo từ.

Diêm Mặc thấy bước chân nàng hơi có mấy phần nặng nề, bóng lưng cũng không vui sướng giống ngày thường, lần đầu tiên trong lòng bắt đầu chất vấn, chẳng lẽ lúc trước hắn nói sai rồi?

(A Cảnh: Sai! Quá sai! Chê người con gái béo là tội ác! (*ノз"*))

Nhưng mà, sai ở chỗ nào?

"Tô Tô, bản công chúa béo sao?" Trên đường trở về, lần thứ ba Chử Thanh Huy hỏi Tía Tô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!