Chương 48: (Vô Đề)

Hùng Vân thấy bộ dạng sầu lo của Hùng Bá không nhịn được cười nói: "Cũng chưa có hài tử đâu, đệ sầu lo làm gì, hơn nữa tuy rằng đứa nhỏ bướng bỉnh chút, nhưng một nhà ba người cũng rất có tư vị."

Hùng Phong ở bên cạnh cười nói: "Ta chỉ muốn cho hắn biết, đều đã có tuổi, làm việc không nên vọng động."

Hùng Vân vừa nghe rất tán thành, Hùng Bá nhìn chằm chằm lò lửa không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này Triệu Văn cũng đang trầm tư.

Triệu Võ kết hôn, bọn họ tất nhiên phải đưa một món quà lớn mới phải.

Chu Tĩnh Nhã nghiêng đầu nhìn Triệu Văn: "Là Tiểu Nhạc hả?"

Triệu Văn bất ngờ liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu, "Làm sao huynh đoán ra là hắn?"

Chu Tĩnh Nhã hé miệng nở nụ cười, "Nhớ ngày sinh nhật mười ba tuổi của huynh, ta đi tìm huynh, trong lúc vô tình gặp được đại ca huynh cùng Tiểu Nhạc."

Triệu Văn trợn to mắt, hỏi tới: "Đại ca ta làm cái gì?"

"Tiểu Nhạc bưng đồ trong tay không cẩn thận đạp phải cục đá, ngay lúc hắn sắp té sấp xuống đất, đại ca huynh cả kinh quăng luôn sổ sách trong tay, đỡ lấy hắn."

Chu Tĩnh Nhã nhớ đó là lần đầu tiên hắn thấy cảm xúc sợ hãi trên mặt Triệu Võ, nếu không ai đỡ được Tiểu Nhạc, té xuống sẽ đập vào tảng đá lớn bên cạnh.

"Từ đó về sau, ta không còn thấy tảng đá kia nữa, chắc là đại ca huynh đã cho người nhấc đi."

Triệu Văn ôm tay suy nghĩ một chút, "Hình như, hòn đá kia là do cha ta mang về."

Không ngờ lúc đó đại ca đã có tâm tư với Tiểu Nhạc.

"Nhưng mà khi đó Tiểu Nhạc mới mười một đi?"

Chu Tĩnh Nhã liếc mắt nhìn hắn, "Nếu là ở gia đình giàu có, mười một không nhỏ."

"Cũng phải."

Triệu Văn khẽ cười một tiếng.

Đáng tiếc năm thứ hai Triệu Võ liền đến Lưu gia, đem họ Lưu thú vào cửa, nhưng cũng từ khi đó, Triệu Võ càng không thích nở nụ cười.

Suy nghĩ hơn nửa ngày, Triệu Văn cũng không quyết định ra là sẽ tặng quà gì, vì vậy sau khi về nhà liền cùng Hùng Bá nói tới chuyện này.

Hùng Bá vừa nghe, nở mặt nở mày vỗ lồng ngực của mình nói: "Màn kịch quan trọng ta đã tìm người làm, quà khác phu lang nhìn rồi làm là tốt rồi."

Triệu Văn bất ngờ nhìn về phía Hùng Bá: "Huynh thật là có tâm, là cái gì?"

Hùng Bá lộ ra một hàm răng trắng, "Ta đã làm hai đôi, một đôi là đưa cho bọn đại ca, một đôi là của chúng ta."

Triệu Văn vừa nghe càng hiếu kỳ hơn, nhưng Hùng Bá không chịu nói, cho dù Triệu Văn cưỡng bức dụ dỗ thế nào đi nữa.

"Ngày mai ta đi hỏi một chút xem đã làm xong chưa, không sai biệt lắm cũng gần xong rồi."

Triệu Văn bất đắc dĩ, "Ngày mai ta không có việc gì, ở nhà chờ huynh."

"Được!"

Hùng Bá vui sướng hài lòng nói.

Sáng sớm hôm sau, Hùng Bá liền ra cửa.

Triệu Văn vẫn luôn ở nhà, chờ Hùng Bá cầm đồ về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!