Chương 4: (Vô Đề)

"Tiểu chủ ca đâu?"

Lúc tan tầm, Triệu Võ vốn định chờ Triệu Văn đi ra nói mấy câu, nhưng không ngờ chờ thật lâu cũng không thấy đi ra, liền hỏi.

"Tiểu chủ ca bây giờ còn đang trong phòng thu chi."

Triệu Tiểu Nhạc cung kính nói.

Triệu Võ gật đầu, đi đến phòng thu chi.

Triệu Văn lúc này đang ngước đầu, lấy tay xoa huyệt thái dương, Triệu Võ nhìn lướt qua sổ sách đã chỉnh lý xong trên bàn, trong mắt loé ra vẻ hài lòng, "Tại sao còn chưa đi?"

Triệu Văn nhếch nhếch khóe miệng, "Mới vừa sửa sang xong, này."

Triệu Võ tiếp nhận sổ sách, tinh tế nhìn một lần rồi mới khép lại, "Đêm nay ta không trở về nhà dùng cơm tối, hai đứa bé làm phiền đệ động viên mấy phần."

"Muốn đi Lưu gia à?"

Triệu Võ gật đầu, "Ta đi trước."

Triệu Văn nhìn bóng lưng Triệu Võ rời đi, giơ tay lên xoa xoa mi tâm.

Mới vừa trở lại Triệu phủ, Triệu Văn liền bị Triệu Trù Đoạn gọi vào thư phòng, "Chuyện đã nói sáng sớm hôm nay con đừng quên."

Triệu Văn nhéo nhéo mi tâm, "Ngày mai con sẽ không đi cửa hàng, chỉ ở nhà chờ hắn."

"Được được được, ta có việc muốn đi ra ngoài, cơm tối con mang theo Hợp An, Hợp Tâm cùng ăn đi." Triệu Trù Đoạn cười híp mắt nói xong, không chờ Triệu Văn đưa ra phản ứng liền đứng dậy ra cửa.

Khẽ thở dài, trấn an được hai đứa bé ăn xong cơm tối, Triệu Văn lười biếng nằm ở trên giường, cầm trong tay thiệp mời của Chu Tĩnh Nhã, Chu Tĩnh Nhã không hy vọng hắn đi, hắn đương nhiên sẽ không đi, giống như khi mình kết hôn, hắn cũng không hy vọng Chu Tĩnh Nhã đi.

Đem thiệp mời cất cẩn thận, Triệu Văn vẫn không buồn ngủ, nguyên nhân tự nhiên là bởi vì ngày mai Hùng Bá sẽ đến cửa.

Ngày hôm sau, Triệu Văn rời giường rất sớm, hôm nay Triệu Trù Đoạn cũng không đi cửa hàng, cùng chờ Hùng Bá tới cửa.

"Ngủ không ngon à?"

Triệu Văn mở mắt ra tử liếc mắt nhìn Triệu Trù Đoạn biết rõ còn hỏi, "Người cảm thấy thế nào?"

Triệu Trù Đoạn cười ha ha, nâng tay sờ sờ âu yếm râu mép nhỏ của mình, dường như đang nhớ lại nói: "Hồi đó buổi tối trước ngày ta lấy a phụ con cũng là như thế này, không buồn ngủ chút nào, chịu đựng chờ đến hừng đông đó, thực sự là hoài niệm."

Căn bản là không phải chuyện giống nhau có được không.

Mặt Triệu Văn tối sầm lại, "Cha, hắn đến thị trấn phỏng chừng đã là xế chiều, hay là người đi đến cửa hàng đi."

"Không cần lo lắng không cần lo lắng, cha con ta cứ ở nhà chờ hắn đến là được."

Triệu Trù Đoạn giả bộ hồ đồ cười nói.

Triệu Văn không có cách nào, thẳng thắn đứng lên nói, "Con đi về phòng."

"Đi đi, chờ Hùng Bá đến ta cho người gọi con."

Hít một hơi thật sâu, Triệu Văn không ngừng bước tiếp tục đi phía trước đi.

Hùng Bá! Hùng Bá!

Bây giờ hắn nghe tên của người này liền đau đầu!

Trời chưa sáng Hùng Bá đã mang theo con mồi xuất phát, hắn biết người trong thị trấn cảm thấy rất hứng thú với dã vật, vì vậy liền săn một con hươu, chuẩn bị đưa cho nhạc phụ cùng phu lang tương lai nếm thử tươi mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!