"Bây giờ người đang ở chỗ nào?"
Hùng Bá trầm mặc một phen sau hỏi.
"Bị Huyện lệnh mang đi, " Trong mắt Triệu Võ đầy vẻ châm biếm, rồi mặt lại không hề cảm xúc, "Nói hắn có công, trong huyện nha vừa lúc thiếu người, liền thu dùng hắn."
Giờ khắc này Triệu Văn đã tỉnh táo rất nhiều, hắn cùng với Hùng Bá liếc nhìn nhau một cái, quyết định cùng Triệu Võ về huyện xem thử, nhưng không ngờ Trịnh Uy sắc mặt nặng nề, mang theo hai phong thư cùng với hai tấm ngân phiếu một trăm lạng từ bên cửa hàng tới đây.
"Đây là do người của Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên đưa tới, nói là sự hợp tác với chúng ta dừng ở đây, hai trăm lạng bạc này là bạc do hai nhà bọn họ bội ước."
Triệu Văn tiếp nhận, mở hai phong thư ra, sau khi xem xong hừ lạnh một tiếng ném thư lên trên bàn, Triệu Võ cau mày cầm lấy thư nhìn một chút, cũng giận dữ: "Hoang đường! Cái gì mà con mồi không hài lòng! Tất cả đều là mấy lời từ chối!"
Hùng Bá biết chữ không nhiều, cho nên Triệu Văn liền đem nội dung trong bức thư nói cho hắn nghe: "Nói con mồi của chúng ta không tươi, khách hàng của bọn họ không hài lòng, cho nên không tiếp tục hợp tác nữa, nội dung hai bức thư này đại khái là giống nhau, không thể không khiến người ta hoài nghi là có người làm khó dễ từ giữa hay không."
Hùng Bá hiếm khi không phát bạo tính khí, hắn hé mắt, quay đầu nói với Trịnh Uy: "Đóng cửa hàng, con mồi còn lại thì mấy nhà chúng ta chia đều, ta cùng với phu lang đi lên huyện đi một chuyến, cửa hàng thịt nướng huynh hỗ trợ trông chút, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay liền lập tức đóng cửa, làm ăn đáng ngại này chúng ta không làm, ngoài ra nói cho đại ca cùng nhị ca ta để bọn họ đừng lo lắng."
Trịnh Uy gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Nói xong liền cáo biệt cùng mấy người Triệu Văn bọn họ, đi về cửa hàng.
"Đi thôi."
Hùng Bá nghiêng đầu qua chỗ khác nói với Triệu Văn cùng Triệu Võ.
Triệu Võ gật đầu, nhưng Triệu Văn lại nhìn Hùng Bá vài lần.
Bởi vì Triệu Võ cưỡi ngựa một mình chạy lại đây, cho nên Hùng Bá cùng Triệu Văn liền thuê xe bò, còn xe bò nhà bọn họ thì để lai.
"Biểu hiện của huynh vừa nãy khiến ta rất giật mình."
Ngồi ở trên xe bò, Triệu Văn nhìn Hùng Bá nhẹ giọng nói.
Hùng Bá giơ tay lên giúp Triệu Văn sửa lại ống tay áo của hắn một chút, nghe vậy nhíu mày nói: "Giật mình cỡ nào?"
Triệu Văn mím môi một cái, "Ta cho rằng miệng của huynh sẽ đầy lời thăm hỏi liệt tổ liệt tông người khác."
Hùng Bá nghe mà có chút bất mãn, "Ta ở trong mắt đệ là một tên quê mùa chỉ có thể mắng người à?"
"Cũng không phải, " Triệu Văn vội vã vuốt lông, "Cũng là bởi vì huynh không mắng ra được một câu nào, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc."
Phải biết là ngay cả hắn cũng đều ở trong lòng thăm hỏi liệt tổ liệt tông của người khác nhiều lần.
Hùng Bá nhìn Triệu Văn một hồi lâu, đột nhiên đưa tay ra kéo Triệu Văn đến bên cạnh mình, từ góc nhìn của người cưỡi ngựa như Triệu Võ ở phía sau thì, quả thực chính là hai người đang ôm nhau, Triệu Võ yên lặng mà dời tầm mắt, tăng nhanh tốc độ ngựa, đi tới trước xe bò một chút.
Hùng Bá dùng cằm cà cà đỉnh đầu của Triệu Văn hai lần, trầm giọng nói: "Ta là phu quân của đệ, hiện tại đệ bất an, bàng hoàng, thậm chí không biết làm sao, ta chính là cột chống của đệ, lúc này đệ nghĩ không ra, ta thay đệ nghĩ."
Vốn là Triệu Văn có chút giãy dụa, nghe được mấy câu nói này nhất thời cuống họng hơi khô khốc, khi nghe thấy tin cha mình đang bị giam trong tù, hắn là thật sự rất gấp, rất hoảng loạn, cho dù mặt ngoài có trấn định như thế nào thì cũng không gạt được người thân cận nhất với hắn.
"Hết thảy đều sẽ tốt."
Hùng Bá ôm chặt Triệu Văn lẩm bẩm nói.
Triệu Văn nhắm mắt lại, gật nhẹ đầu.
Bụng Triệu Hồng đã lớn tháng, cho nên Triệu Võ cùng Triệu Văn quyết định chuyện này không thông báo nàng trước.
"Tiệm vải vẫn đang mở, nhưng sinh ý lại kém xa trước đây."
Triệu Võ đem tình huống căn bản của tiệm vải nói một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!