Chương 35: (Vô Đề)

Ngắn ngủi nửa năm, thôn dân thôn Cao Sơn nhìn Hùng Bá từng bước từng bước hướng lên đỉnh cao nhân sinh: Cưới một ca nhi có gia đình giàu, có hai gian cửa hàng, hai xe bò, bây giờ ở mua nhà trên trấn! Đó không phải là đỉnh cao nhân sinh mà các thôn dân theo đuổi sao?!

Có câu nói rất hay, người quen biết gặp nạn, người khác sẽ thổn thức, sẽ đồng tình, nhưng nếu người quen biết đột nhiên có một ngày phát đạt, tâm tình người kia chắc chắn là càng ngày càng khổ sở, không có chút cao hứng nào.

Năm nay không chỉ có cử nhân dự thi, còn có tú tài dự thi, mà Dương Tuấn Tài chính là tú tài tuổi còn trẻ mới vừa mới ra lò năm nay của thôn Cao Sơn, bởi vì cha hắn là lão tú tài, cho nên đối với Dương Tuấn Tài cũng ôm kỳ vọng cao, dẫn đến việc từ khi sinh ra hắn chưa từng làm việc nhà nông, cả người tỏa ra mùi vị mọt sách nhiều hơn Doãn Thành, thêm vào việc hắn vốn là hán tử tuấn lãng, còn chưa kết hôn, bây giờ trúng tú tài, lập tức liền từ bánh bao không biến thành bánh bao thịt.

Mà Hùng gia càng ngày càng leo lên dốc có thể nói là chuyện kích thích nhất với Dương Tuấn Tài.

Nguyên nhân rất đơn giản, một là từ nhỏ Dương Tuấn Tài liền tự cho mình thanh cao, không thích ba huynh đệ Hùng gia, cảm thấy bọn họ thô bỉ bất kham, chỉ có một thân man lực, mà không nói lý; lý do thứ hai thì đơn giản hơn, bởi vì nhà của Dương gia ở phía dưới nhà Hùng Vân, cho nên Dương gia cũng là nhà cách nhà ba huynh đệ Hùng gia gần nhất, thêm vào việc nương của Dương Tuấn Tài là người thích bát quái, cho dù Dương Tuấn Tài không muốn nghe đến chuyện của Hùng Bá cũng không thể không nghe.

"Mấy cô nương kia cũng không tệ, con suy nghĩ một chút đi."

Dương đại nương khuyên nhủ.

Dương Tuấn Tài trực tiếp trưng gương mặt lạnh lùng, "Nương, hiện tại con một lòng nghĩ việc dự thi cử nhân ba năm sau, việc hôn không cần vội vã."

Sao Dương đại nương lại không sốt ruột, bà sinh liền bốn nữ nhi, cũng chỉ có một đứa con trai là Dương Tuấn Tài, bây giờ cháu ngoại đã có mấy đứa, cháu trai ruột lại không thấy một cái bóng.

Dương lão tú tài cũng rất tán thành, đuổi Dương đại nương đi, chuyện lão không hoàn thành, tất nhiên sẽ hi vọng nhi tử có thể hoàn thành.

Chạng vạng, tiếng xe bò quen thuộc tiến vào trong tai Dương Tuấn Tài, nhưng hắn lại không có rung động thường ngày, bởi vì người trong lòng hắn hiện tại đã ở trên trấn rồi!

Hùng Bá nhảy xuống khỏi xe bò nhà Hùng Vân, hắn không dấu vết nhìn lướt qua Dương gia, thần sắc không rõ hừ lạnh một tiếng đi về phía nhà trúc, hắn đến lấy một vài thứ về trấn, Hùng Vân cách Hùng Bá gần nhất, tất nhiên nghe thấy được tiếng hừ lạnh của hắn, trong khoảng thời gian ngắn có chút không tìm được manh mối.

Chờ phu phu Hùng Phong cùng Doãn Thành đều trở về nhà, Hùng Vân ngồi ở trên xe bò chờ Hùng Bá lấy đồ, hôm nay Hùng Bá cũng không đánh xe bò lại đây, cho nên Hùng Vân muốn đưa hắn trở về trấn.

Ra khỏi thôn, Hùng Vân không nhịn được lòng hiếu kỳ trong lòng, hỏi: "Lúc vừa xuống xe đệ hừ cái gì vậy?"

Hùng Bá nghe vậy, sắc mặt nhất thời có chút đen, lại mang chút đắc ý, thoạt nhìn có chút quái lạ, "Ta cao hứng! Hừ!"

Hùng Vân:….

Muốn quất chết tên này quá, làm sao bây giờ.

"Nhị ca trở về chậm một chút."

Triệu Văn nghe thấy tiếng vang, ra ngoài nói mấy câu với Hùng Vân.

"Biết rồi, biết rồi, ngày mai gặp lại sau."

Hùng Vân hung hăng trợn mắt nhìn Hùng Bá một cái, mang theo một bụng lòng hiếu kỳ nhưng không chiếm được đáp án nên cực kỳ bị đè nén trở về thôn.

"Huynh chọc Nhị ca à?"

Triệu Văn đóng cửa viện, hỏi Hùng Bá đang ôm một đống đồ.

Hùng Bá trưng vẻ mặt vô tội, "Ta không hề làm gì cả, thật sự!"

Triệu Văn nhìn hắn một chốc, tiến lên cầm một ít thứ từ trong lồng ngực của hắn, "Huynh đó.."

Hùng Bá bị ngữ khí sủng nịch của Triệu Văn làm cho vui sướng hài lòng, thí điên vui vẻ cùng Triệu Văn vào phòng.

Triệu Văn đang ở bên trong cửa hàng tính toán sổ sách tháng này, liền nghe ngoài cửa truyền đến vài tiếng ngựa kêu, Triệu Văn nghi hoặc nhíu nhíu mày, hôm qua mấy người Bách Vị hiên vừa mới tới, vậy thì là ai đây?

"Cửa hàng khá được."

Thanh âm này quá quen thuộc, Triệu Văn cười ngẩng đầu lên, "Cha! Đại ca!"

Triệu Trù Đoạn cười híp mắt gật đầu, Triệu Võ cũng khẽ gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!