Ngô Tam cùng Vương Nhị đều bị hành động của Trịnh Uy làm cho giật mình.
"Làm sao vậy?"
Trịnh Uy đem con mồi cuối cùng vứt lên xe, quay đầu nhìn hai người Ngô Tam cùng Vương Nhị nghi ngờ nói.
Ngô Tam ngượng ngùng nở nụ cười, "Không có gì."
Vương Nhị là người ngay thẳng, hắn quan sát Trịnh Uy trên dưới một phen, cuối cùng dừng tầm mắt ở chân trái Trịnh Uy, bội phục nói: " Nếu như ta là huynh, ta sẽ không có cách nào khiêng nhiều con mồi như vậy."
"A, ta coi như huynh đang tán thưởng."
Trịnh Uy lười biếng sửa lại quần áo có chút ngổn ngang nói.
Triệu Văn đứng bên quầy tính sổ ở cửa hàng, cười nhạt nghe bọn họ nói chuyện.
Chờ tính toán sổ sách xong, Vương Nhị cùng Ngô Tam mang người rời đi, Triệu Văn mới nói với Trịnh Uy: "Qua mấy ngày chính là thời gian thu hoa màu, huynh có muốn trở về nhìn xem hay không?"
Trịnh Uy sững sờ, lập tức cười nói: "Không cần, trong nhà mua bò mới, đệ đệ ta cũng ở nhà, không cần ta lo lắng."
Triệu Văn gật đầu, một lúc nữa lại nói: "Vậy chuyện bên trong cửa hàng liền làm phiền huynh mấy ngày, bọn đại ca phải về nhà thu hoa màu, Hùng Bá cũng phải giúp đỡ chút, ta sang cửa hàng thịt nướng trông."
Nói xong hắn liền lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong tủ đưa cho Trịnh Uy: "Trong này có năm mươi lượng bạc, nếu có người lại đây bán con mồi thì dùng tiền này, đến đây, ta nói cho huynh nghe giá tiền của từng loại con mồi."
Trịnh Uy cầm hộp gỗ nhỏ trong tay, cười cùng Triệu Văn đi ra phía sau cửa, tỉ mỉ ghi nhớ giá tiền cần thu của mỗi một con mồi.
"Mặt khác khi người của Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên đến thu con mồi, giá tiền tăng gấp đôi là được."
"Được."
Qua hai ngày sau, phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân liền tạm thời bỏ công việc trong tay vội vàng chuyện trong ruộng, Doãn Thành vẫn như trước, sáng sớm mỗi ngày bị Hùng Vân đưa đến trên trấn, Triệu Văn liền vừa vặn đi cùng xe, buổi tối Hùng Bá sẽ tới đón Triệu Văn cùng Doãn Thành.
"Vương cử nhân đúng là chân tài thật học, chỉ ngắn ngủi vài ngày ta đã học được rất nhiều."
Doãn Thành bội phục nói.
"Dù sao thì cũng thi đậu cử nhân, nói chứ năm nay nhị tỷ phu của đệ cũng phải tham gia thi cử nhân, hiện tại cũng phải đến đô thành."
Triệu Văn cười nói.
"Vậy sao? Thật tốt, ta muốn vào đô thành còn phải chờ tới mấy năm."
Doãn Thành nhìn Triệu Văn nói.
"Từ từ đi, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, một khi vấp ngã cũng không dễ bò dậy."
"Đúng vậy, " Doãn Thành đồng ý nói, "Cho nên ta đang chuẩn bị chờ một chút, dù sao giá cả ở đô thành cũng không nhỏ."
"Nói chứ ta cũng chưa từng đi đến đô thành đâu."
Triệu Văn nói.
Nghe vậy, Hùng Bá điều khiển xe bò nhíu mày.
Sau khi về nhà.
"Hôm nay ruộng nhà đại ca đã thu hoạch xong, ngày mai thu hoạch của Nhị ca."
Hùng Bá tùy ý để Triệu Văn lau mái tóc ướt nhẹp cho mình, thích ý nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!