Chương 28: (Vô Đề)

"Dính lấy ta làm cái gì?"

Triệu Văn ngủ một giấc nhỏ, vừa mở mắt liền đối mặt với gương mặt quen biết.

"Dễ nhìn."

Hùng Bá cười hì hì, dùng sức chui đầu vào cổ của Triệu Văn cọ tới cọ lui, cọ đến mức Triệu Văn cảm thấy ngứa ngáy.

"Đã trễ thế này rồi."

Triệu Văn nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, cười đẩy Hùng Bá ra còn muốn dính vào, đứng dậy sửa lại quần áo một chút, cùng Hùng Bá ra khỏi phòng.

Triệu Hồng có thai, bởi vậy rất mẫn cảm với mùi cá, liền để Đàm Mai làm, mình thì đứng một bên nhìn, Đàm Ý thì giúp đỡ làm việc vặt, mấy người cười cười nói nói không ngừng, cho nên trong toàn bộ tòa nhà mà nói, phòng bếp là nơi náo nhiệt nhất.

"Đó là nhị tỷ phu à?"

Hùng Bá cùng Triệu Văn bị Triệu Hồng đuổi ra khỏi phòng bếp đứng ở trong sân, hắn thấy một hán tử nho nhã đang thu thập sách tại nhà chính, thấp giọng hỏi.

Triệu Văn gật đầu, nhớ tới lời Triệu Hồng nói, ánh mắt lấp loé đi đến gần Đàm Lâm, "Đi chào hỏi nào."

Đàm Lâm tất nhiên nghe thấy được tiếng bước chân của hai người, đặc biệt là bước chân của Hùng Bá, bình tĩnh mạnh mẽ, rất dễ dàng nghe ra được là không phải những người khác trong Đàm gia.

"Nhị tỷ phu."

Triệu Văn bước vào nhà chính cười kêu lên.

Đàm Lâm để sách trong tay xuống sách, gật đầu với Triệu Văn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Hùng Bá, sau đó lãnh đạm nói: "Hai vị, mời ngồi."

Khác với gương mặt thô cuồng cương nghị của Hùng Bá, dung mạo Đàm Lâm rất tuấn lãng, cũng khó trách năm đó Triệu Hồng đối với hắn nhất kiến chung tình.

Giọng hắn rất khàn khàn, mang theo chút trúc trắc, xem ra là không thường nói chuyện; ngoài ra làn da của hắn có chút tái nhợt, hẳn là không thường xuất môn nên tạo thành.

Hùng Bá gật đầu với Đàm Lâm, lẳng lặng mà ngồi xuống, nhìn dáng dấp kia của Đàm Lâm, không phải một người thích giao lưu, lại nhìn một đống sách trước mặt hắn, Hùng Bá chỉ cảm thấy đầu phình to.

"Nhị tỷ phu đây là?"

Triệu Văn vươn tay cầm một quyển sách nhìn một chút, lại cúi đầu nhìn một chút quyển sách khác, đều đã cũ, thậm chí có chút có thể dùng từ tổn hại để hình dung.

"Sách của bằng hữu, ta mượn xem một chút."

Lúc Đàm Lâm nói câu dài, loại cảm giác đông cứng kia càng mạnh hơn, nhưng ít nhất thì hắn sẽ từ từ nói ra, mà không phải giống như quá khứ, một chữ, hai từ liền xong việc.

Triệu Văn để sách xuống, trên mặt không có biểu tình gì, hắn nhìn thẳng Đàm Lâm, dùng một loại thanh âm xa lạ lạnh lùng mà Hùng Bá chưa từng nghe nói: "Ta không muốn gặp lại nhị tỷ trước đây."

Đàm Lâm tất nhiên rõ ràng ý tứ của Triệu Văn, hắn đưa tay đặt ở tim của mình, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta sẽ dùng mệnh bảo đảm."

Triệu Văn lẳng lặng cùng Đàm Lâm nhìn nhau nửa ngày, mãi đến tận khi Hùng Bá cũng bắt đầu có chút ghen tuông, nhẹ giọng cười nói: "Vậy thì mỏi mắt mong chờ."

Đàm Lâm gật đầu, sau đó lại bắt đầu bắt tay vào thu thập một đống sách trên ghế, chậm rãi phân loại sau đó ôm vào thư phòng của hắn, không nói chuyện cùng Triệu Văn và Hùng Bá.

Hùng Bá chà xát mũi, nói với Triệu Văn: "Có thể cùng người giữ yên lặng như vậy sống cùng nhau lâu như thế, nhị tỷ đúng là lợi hại."

Đây không phải là lợi hại.

Triệu Văn thở dài.

Triệu Hồng chỉ là bởi vì quá yêu.

Buổi tối, món ăn chính là cá kho.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!