Chương 24: (Vô Đề)

Triệu Văn cười nhìn Hùng Bá liếc mắt một cái, "Ngoại trừ khuôn mặt có chút hung ác, thể trạng có chút cường tráng, âm thanh hơi lớn ra, cái khác đều khá tốt."

Hùng Bá nghe Triệu Văn nói, sờ sờ mặt của mình, lại sờ sờ cánh tay cường tráng của mình, cuối cùng ho khan hai tiếng, sau đó chần chờ nói.

"Ta chính là người dịu dàng nhất trong ba huynh đệ."

"Huynh nghe được mấy lời này ở đâu vậy?"

"Là thật, a phụ cũng nói ta rất ôn hòa."

"Thật không nhìn ra."

Phu phu hai người vừa nói chuyện, vừa xuyên qua rừng trúc nhỏ, đi về nhà.

Chờ bóng người của bọn họ biến mất, tiểu ca nhi kia mới từ sau tảng đá lớn không xa thò ra một cái đầu nhỏ, hắn chần chờ một chút, có lẽ vì hương vị bay trong không trung càng ngày càng dày đặc, cuối cùng thật sự là không nhịn được, liền chạy chậm lại đến chỗ đất vừa nãy ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhỏ dùng sức ngửi, cái bụng nhỏ kia đang không ngừng kêu to, hắn đã rất đói.

Chạng vạng, Triệu Văn nhớ đến tiểu ca nhi mà bọn họ gặp phải ngày hôm nay.

"Ta đi ra ngoài đi một chút."

"Ta đi cùng đệ?" Hùng Bá đang sửa chữa cái cuốc nói rằng.

Triệu Văn lắc đầu, "Không cần, ta đi dạo gần rừng trúc."

Hùng Bá nghe vậy nở nụ cười, hắn nhìn Triệu Văn đưa tay ra khoa tay mô tả một vóc người nho nhỏ, "Đệ đến xem tiểu ca nhi kia?"

"Huynh từng gặp qua tiểu oa nhi nhà ai mặt mày bẩn tới mức không thấy rõ chưa?"

Cũng phải, Hùng Bá gật đầu.

Nhóm tiểu oa nhi trong thôn là giữa ban ngày làm cho cả người bẩn thỉu, nhưng đến buổi tối, chỉ cần người lớn để trong lòng đều sẽ tắm rửa cho bọn nó một chút, tiểu ca nhi bọn họ nhìn thấy ngày hôm nay khắp toàn thân đều bẩn thỉu không nói, nhìn vết tích trên mặt sợ là đã hai ngày không lau chùi.

Triệu Văn suy nghĩ một chút, vẫn cầm một chút điểm tâm nhỏ, sau đó phất tay với Hùng Bá, đi về phía rừng trúc nhỏ.

Giữa hè, việc nhà nông trong ruộng cũng không nhiều, cho nên thời gian ăn cơm cũng sớm chút, xuyên qua rừng trúc nhỏ, liền có thể nhìn thấy trên nóc nhà vài gia đình bốc lên khói bếp, mà hương vị dày đặc nhất vẫn là thuộc về nhà Hùng Phong, hôm nay Đặng đầu bếp không đi, cho nên ngày đó hương vị nhà Hùng Phong sẽ không tiêu tan.

Triệu Văn nhìn bốn phía chung quanh một chút, phát hiện trên mảnh đất chỗ phát hiện tiểu ca nhi hôm nay có vết tích không cạn, chứng tỏ tiểu ca nhi thường xuyên ngồi ở chỗ này, Triệu Văn suy nghĩ một chút, lấy điểm tâm trong tay ra đặt ở trên hòn đá một ít, sau đó núp ở góc bí mật trong rừng trúc, muốn nhìn một chút xem tiểu ca nhi có thể ở gần đó hay không.

Kết quả hắn đứng gần nửa canh giờ, trên người bị muỗi cắn vài chỗ cũng không thấy thân ảnh tiểu ca nhi, bất đắc dĩ, Triệu Văn đành phải trở về nhà.

"Ngây người lâu như vậy, nhìn thấy không?"

Hùng Bá đang chuẩn bị tới tìm hắn đây, thấy Triệu Văn gãi chỗ ngứa trên người trở lại, "Không thấy, thế nhưng bị muỗi cắn không ít, ngứa quá đi mất."

Hùng Bá vội vã đi ra bên cạnh cửa nhà bứt mấy cây cỏ dại, sau đó dùng lực vò ra nước trét lên mấy vết bị muỗi đốt của Triệu Văn.

Mát lạnh, thật thoải mái, không bao lâu sau cảm giác ngứa kia biến mất.

"Loại muỗi trong rừng trúc này lợi hại nhất, ta đã từng bị cắn phải mí mắt, chà chà, sưng tới mức không mở ra được."

"Cắn trúng mí mắt huynh còn không biết đuổi nó, huynh suy nghĩ gì đấy?"

Triệu Văn nhíu mày hỏi.

Hùng Bá nghẹn lại, nhìn chung quanh.

Triệu Văn thấy hắn như thế liền cảm thấy được việc này không đúng, hắn hé mắt, nguy hiểm nhìn Hùng Bá, cuối cùng suy đoán nói: "Nếu là trong rừng trúc, vậy không có khả năng là đi săn thú, huynh đi nhìn lén người khác?"

Nhất thời mặt Hùng Bá đỏ lên, hắn ấp úng nói: "Ta cũng không phải cố ý, ta đi ngang qua chỗ kia, vừa vặn liền đụng phải phu phu người ta đang ấp ấp ôm ôm, vì để tránh cho lúng túng, ta chỉ có thể tìm chỗ trốn đi, đệ biết ta mà, sức lực không nhẹ không nặng, nếu như vỗ một cái vào mắt làm cho bọn họ nghe thấy được thì không tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!