Cha của Chu Lực là đầu bếp của thôn, trong thôn có gia đình nào cần đãi bữa ăn, đều nguyện ý tìm Chu Lão Đa làm bàn tiệc, giá tiền hắn lấy không cao, hơn nữa làm cơm nước cũng hợp khẩu vị mọi người.
Chu Lực là đại ca trong nhà, hắn lớn lên giống cha hắn, cao to mà tuấn lãng, giống một hán tử, mà tài nấu nướng của hắn so với Chu Lão Đa còn tốt hơn mấy phần, một lần, Hùng Phong đến uống rượu mừng của một gia đình, đúng lúc hai cha con Chu Lực là đầu bếp, Hùng Phong đối với Chu Lực nhất kiến chung tình, cách ngày liền tới cửa cầu thân.
Hôm sau Hùng Bá cùng Triệu Văn đi đến nhà Hùng Phong, bốn người ngồi ở trong nhà chính, chậm rãi nói.
"Thủ nghệ của ta có được không?"
Chu Lực không xác định hỏi, hắn cũng là người từng giúp người nhà nông làm bàn tiệc, nếu như phải lên trên trấn đi bán thì sợ là còn kém một chút.
"Đương nhiên được, " Triệu Văn gật đầu. "Nhưng ta chỉ biết làm thịt muối…"
Chu Lực vẫn không yên lòng, hắn sợ mình làm hỏng.
Hùng Phong động viên vỗ vỗ vai Chu Lực, quay đầu nói với bọn Triệu Văn rằng: "Con mồi khác nhau, vậy thì phương pháp cũng phải khác nhau, đại ca phu của các đệ cũng chỉ có một ít công phu với gà vịt thịt cá, nếu là những đồ khác chỉ sợ là không được."
Triệu Văn cúi thấp đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu đại ca phu nguyện ý, có thể học."
Chu Lực hơi động lòng, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy không ổn, "Ta đã học xong với cha ta rồi."
Hùng Bá nhếch miệng khoe hàm răng trắng cười nói: "Vậy thì tìm những người khác học."
Chu Lực cùng Hùng Phong nhìn nhau một cái. "Yên tâm đi, việc này giao cho ta, chỉ cần đại ca phu học cho tốt là được."
Lời nói của Triệu Văn đã cho phu phu Chu Lực một viên thuốc an thần.
Sau khi ra khỏi nhà Hùng Phong, hai người liền chuẩn bị đi đến nhà Hùng Vân.
"Nếu đại ca phu học xong, cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn."
Hùng Bá cảm khái nói xong, liền ghé sát vào bên cạnh Triệu Văn mạnh mẽ hôn một cái thật lớn, lưu lại dấu nước miếng sáng lấp lánh, "Phu lang thật tốt."
Triệu Văn mang theo vẻ ghét bỏ giơ tay lên lau mặt cho sạch, nghe lời Hùng Bá nói thì động tác ngừng một chút, cuối cùng cười yếu ớt nói: "Có cầu thì có cung thôi."
Hùng Bá không để ý chút nào, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Doãn Thành cùng tiểu Hùng Thụy ở nhà, Hùng Vân đi ra ngoài.
Triệu Văn ôm tiểu Hùng Thụy trong ngực ngồi mặt đối mặt cùng Doãn Thành, Hùng Bá ngồi ở bên cạnh Triệu Văn, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm móng vuốt nhỏ của tiểu Hùng Thụy, chỉ lo thằng nhóc ranh này không ngoan ngoãn.
"Thu con mồi?"
Doãn Thành nháy mắt một cái.
Hùng Bá gật đầu, "Cùng ta đi, đi thu từng thôn một."
"Không chờ bọn họ đưa tới cửa à?"
"Không đợi, " Triệu Văn nhẹ nhàng nặn nặn bàn tay nhỏ của tiểu Hùng Thụy cười nói, "Con mồi nhỏ thì chúng ta đi thu, con mồi lớn thì để bọn họ đưa đến."
Doãn Thành suy tư gật đầu, "Buổi trưa huynh ấy mới trở về, lúc đó ta sẽ nói cho huynh ấy nghe."
"Được, vậy chúng ta đi trước, hôm nay phải đi vào trong huyện một chuyến."
Triệu Văn thả tiểu Hùng Thụy lưu luyến không rời xuống, cười nói.
"Trên đường đi chậm một chút." Doãn Thành biết hai người này bận, cũng không giữ lại.
Triệu Văn cùng Hùng Bá cố ý ở trong thôn tìm một chiếc xe bò đi lên thị trấn, thôn dân nhìn thấy lại bắt đầu một vòng nhiều chuyện mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!