"Ta cảm thấy còn hơi kém một chút."
Hùng Bá khoanh hai tay trước ngực suy nghĩ nói.
Triệu Văn nhìn chung quanh một vòng, "Cũng được mà, rất hợp với phòng trúc."
Hùng Bá híp mắt một cái, nói, "Đệ chờ ta một chút."
Nói xong liền quay người rời đi.
Triệu Văn cười cười, đem bút, mực, nghiên mực đều lấy ra đặt chỉnh tề lên bàn, rồi từ trên giá sách rút ra một quyển tạp ký ngồi ở trước bàn chậm rãi xem.
Một phút sau, Hùng Bá trở lại.
Triệu Văn nghiêng đầu nhìn một cái, vui vẻ.
"Huynh thật là có tâm."
Chỉ thấy Hùng Bá dùng mỗi tay bưng một cái chậu đựng trầu bà làm từ gốc trúc tiến vào, trầu bà đồng âm với hân hoan, trong huyện có rất nhiều nhân gia thích đặt trong nhà.
"Trước ở nhà nhạc phụ từng thấy không ít, vừa vặn chúng ta bên này cũng có, cho nên liền lấy hai cái, đệ xem bày ở nơi nào thì thích hợp?"
Triệu Văn để sách trong tay xuống, tiếp nhận một chậu, chỉ thấy bên trong gốc trúc có chứa nước, vừa vặn để ngập gốc trầu bà, nhìn rất thoải mái.
"Chậu này để ở trên giá sách bên kia, chậu này thì ta đặt lên bàn."
Triệu Văn chỉ chỉ chậu trong tay Hùng Bá nói.
Hùng Bá gật đầu, vui vẻ rạo rực đi đặt.
"Ngày mai ta muốn đi lên trên trấn xem thử."
Triệu Văn một lần nữa mở sách nói.
"Được thôi, vừa vặn da trong nhà tích lũy đã có thể cầm bán, ta đi hỏi một chút xem đại ca cùng Nhị ca có cần mua đồ gì không."
"Được."
Từ cửa sổ trúc nhìn thân ảnh kiên cường của hán tử biến mất tại cửa viện, Triệu Văn cảm thấy những ngày mình trải qua cũng không tệ lắm, vì tương lai cũng tốt như vậy, hắn phải đi nhìn tình huống trên trấn, mưu tính cho tốt xem là phải làm sinh ý gì.
Hùng Bá rất nhanh liền trở lại, trong tay còn cầm một khối thịt muối, "Đại ca phu cho, đây chính là món sở trường của huynh ấy, buổi tối ta nấu cho đệ ăn."
Từ khi đến Hùng gia liền không sờ qua kệ bếp, Triệu Văn tự nhiên gật đầu, hắn giơ ngón tay lên chỉ chỉ đầu của mình hỏi: "Có cái gì phải mang không? Ta nhớ cho."
"Đại ca muốn mười cân gạo, Nhị ca không cần gì."
Hùng Bá suy nghĩ một chút rồi nói, Triệu Văn gật đầu.
Hắn đại khái cũng biết là cần gạo, anh em nhà họ Hùng ăn nhanh nhất chính là gạo, chút lương thực trong ruộng này căn bản không đủ cho bọn họ ăn, mùa đông gạo liền quý, cho nên chỉ cần không phải ngày đông, tất cả mọi người mua gạo ăn, ngày đông thì ăn gạo của mình.
Như Hùng Bá, lương thực trong ruộng căn bản không đủ cho hắn ăn trong ngày đông, cho nên hàng năm chỉ có thể mua một phần trở về dự trữ sẵn, cứ nhìn như vậy, không có sinh ý thì làm sao mà được.
Chu Lực làm thịt muối xác thực ăn ngon, buổi tối bởi vì Triệu Văn ăn hơn một bát, liền cảm thấy bụng trướng có chút khó chịu.
"Vào trong thôn đi dạo đi, dù sao ngày này cũng không nóng không lạnh, đi dạo sẽ thoải mái."
Hùng Bá rửa xong bát, kéo Triệu Văn đang nằm ở trên ghế ôn nhu nói.
Nửa tháng này nếu Triệu Văn không cùng Hùng Bá vùi ở nhà hoặc là đi ra ruộng, thì là lên núi săn thú, còn chưa vào trong thôn xem thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!