Hùng Bá vừa nói xong một chữ cuối cùng, mũi tên trong tay hắn cũng bị bắn mạnh ra ngoài!
Triệu Văn nghe tiếng mũi tên đâm vào thịt "Phập" một cái, sau đó nghe tiếng vật ngã trên mặt đất.
Hắn mở to hai mắt.
"Tại sao không kêu?"
Hai mắt của Hùng Bá nhìn lướt qua bốn phía, thấp giọng nói: "Không thể để cho nó phát ra âm thanh, đầu xuân có rất nhiều thứ đi ra tìm ăn, một khi nghe thấy âm thanh, đều sẽ chạy mất."
Triệu Văn Văn ngửi thấy mùi máu tanh truyền tới trong mũi, lông mày run lên, "Huynh muốn dùng mùi máu tanh dẫn chúng nó lại đây?"
Hùng Bá gật đầu, sau đó đè vai Triệu Văn, khiến cho hắn cùng mình nằm nhoài trong bụi cỏ, lợi dụng bụi cỏ dày đặc che kín thân ảnh của hai người.
Đến.
Hùng Bá hé mắt, không hề có một tiếng động nói.
Triệu Văn cũng nắm chặt cung tên trong tay, thuận theo khe hở của bụi cỏ nhìn thấy thứ bị đồ ăn mê hoặc mà tìm đến.
Đó là một con rắn độc, to bằng cái bát, tốc độ của nó cực nhanh, đang muốn dùng thân thể của chính mình quấn quanh con thỏ rừng đã ngã xuống, một con sơn thụ (Ko biết là con gì) khổ người ước chừng bảy mươi, tám mươi cân chạy ra, sơn thụ tựa như chó săn, hình thể cực lớn, lỗ tai lại rất ngắn nhỏ, cho nên phân biệt rất dễ.
Ngay lúc hai con sắp vì khẩu phần lương thực của mình mà khai chiến.
Hùng Bá nhướng mày, chậm rãi trở tay rút ra một mũi tên.
Triệu Văn nghiêng đầu, thấy đôi mắt Hùng Bá nhìn chằm chằm sơn thụ, cung tên trên tay đã dùng tới lực từ lâu, Triệu Văn chưa kịp phản ứng, mũi tên trong tay Hùng Bá liền bắn ra ngoài.
"A ngao!"
Sơn thụ kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất giãy giụa một phen, cuối cùng đạp hai lần chân, tắt thở, mà con rắn vốn đang đối địch lúc này đã sớm không gặp tung tích.
Hùng Bá đứng lên, kéo Triệu Văn đi tới trước mặt sơn thụ, xác định sơn thụ đã không còn thở, Hùng Bá mới rút mũi tên đã bắn vào ngực sơn thụ ra, sau đó dùng một phát nắm chân sau, khiêng ở trên vai.
Vài dị động trong bụi cỏ khiến cho Triệu Văn cảnh giác quét qua, lại không phát hiện là vật gì.
Hùng Bá nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Văn, ra hiệu hắn không cần quá để ý, "Hôm nay số may, hãy đi về trước đã"
Hắn vốn định dẫn ra một con lợn rừng, nhưng không ngờ là một con sơn thụ, so với mùi tanh của lợn rừng mà nói, chất thịt của sơn thụ tốt hơn quá nhiều.
"Chờ một chút."
Triệu Văn cau mày nhìn vết thương đang còn chảy máu của sơn thụ một chút, xé mấy tấm lá cây lớn cùng dây leo xanh biếc từ bên cạnh trói chặt vết thương, như vậy vừa có thể làm cho dòng máu bớt chảy, cũng có thể giảm bớt một chút mùi máu tanh.
Hùng Bá tùy ý Triệu Văn bận rộn, trên mặt là một mảnh ý cười.
Triệu Văn lườm hắn một cái, đang muốn nhấc thỏ rừng trên đất, Hùng Bá lại ngăn trở, "Vật kia bị rắn chạm qua, trên đường trở về chúng ta lại tìm một con khác là được rồi."
"Ta bắn cho."
Mũi tên của hắn còn chưa được ra khỏi ống đây.
Hùng Bá không có dị nghị, trên đường trở về quả thật cũng gặp không ít gà rừng thỏ rừng, nhưng tài bắn cung của Triệu Văn không chuẩn, chẳng bắn được thứ gì, nhưng lại không ảnh hưởng đến tâm tình của phu phu hai người, trái lại tăng thêm không ít tình thú.
Mới vừa xuống núi không lâu, bọn họ liền gặp người.
Triệu Văn từ ánh mắt tiếp xúc cùng động tác tứ chi của bọn họ mà suy đoán, đây chắc cũng là một đôi phu phu mới vừa tân hôn không lâu.
"A, Hùng tam ca! Hùng tam ca phu! Các huynh thu hoạch thật không nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!