Hai bà cháu Triệu lão thái thái và Triệu Yến Bình ngắm trăng không quá vui vẻ, không khí trên bàn cơm của Chu gia sát vách càng cứng đờ.
Kim thị, Chu Thời Dụ, Chu Song Song đều không nhìn A Kiều, Chu Sưởng đau lòng cháu gái nên chỉ nói chuyện với A Kiều, cứ như vậy Kim thị càng tức giận, một miếng bánh trung thu cũng chưa ăn, giả vờ nhiễm phong hàn nên không thoải mái, đi về phòng trước.
Kim thị vừa đi, Chu Song Song bắt chước theo, nguýt A Kiều một cái, cũng trở về sương phòng.
Chu Thời Dụ không dám bắt chước mẫu thân và muội muội tùy hứng như vậy, chỉ cúi đầu lo ăn bánh trung thu, trộm nhìn tay nhỏ trắng nõn của biểu muội. Chu Sưởng nhớ lại nhi tử mình dám khi dễ cháu gái, nhìn Chu Thời Dụ không vừa mắt, lạnh mặt đuổi nhi tử đi. Bàn ăn chỉ còn hai người A Kiều và Chu Sưởng.
Quét mắt nhìn ba bộ chén đũa để đó không ai dùng, A Kiều thấp giọng nói: "Cậu đâu cần làm vậy, buổi tối cả nhà Cậu cứ ngắm trăng, con đi ngủ sớm là được rồi."
Mẹ con Kim thị không chào đón nàng, A Kiều cũng không muốn thò mặt ra để họ chướng mắt.
Nàng thật sự không có chỗ để đi, nếu không cũng chẳng ở nhờ nhà Cậu, nếu cha mẹ còn sống, cho dù trong nhà nghèo đến nỗi phải ăn trấu ăn cỏ, mỗi ngày muốn nàng phải dãi nắng dầm mưa làm việc, A Kiều cũng không muốn xuất hiện trước mặt Mợ.
Chu Sưởng uống hớp rượu buồn, thở dài: "Đều là người một nhà, sao lại nói lời như vậy."
A Kiều chẳng có lời gì.
Chu Sưởng cũng không biết nói chuyện gì với cháu gái, chỉ nhìn trăng uống rượu giải sầu.
A Kiều nhìn Cậu, Cậu đã 40 tuổi, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, Cậu đọc sách quá nhiều, đôi mắt không tốt lắm, đôi khi phải nheo lại mới nhìn rõ. Năm trước A Kiều trở về, từ lúc đó Cậu bị kẹp ở giữa nàng và Mợ, rất ít khi có nụ cười thiệt lòng.
Một bên là thê tử, nhi nữ, một bên là cháu gái xa cách nhiều năm, ai quan trọng hơn?
Đáp án không cần nói cũng biết, nhưng Cậu vẫn bảo hộ nàng chu toàn khỏi Mợ, biểu muội và biểu ca.
Trong lòng A Kiều ê ẩm, nàng lấy rượu của Cậu, rũ đầu nói: "Cậu, nếu có người tới cửa cầu hôn, thê cũng được, thiếp cũng được, bất kể gia thế gì con cũng đều nguyện ý."
Đổi qua chỗ ở khác cũng sẽ không khốn khó hơn ở nhà Cậu, rời đi ngược lại có thể làm Cậu vui vẻ hơn, A Kiều nghĩ vậy.
Chu Sưởng ngồi sững sờ.
A Kiều cười cười: "Không còn sớm nữa, Cậu về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, nàng đứng lên, đi về sương phòng.
Đi được vài bước, A Kiều đột nhiên nghe được tiếng khóc đầy áp lực, nàng hoa mắt, nước mắt rơi xuống.
Chu Sưởng gục trên bàn khóc thật lâu, dường như đem tất cả áy náy mấy năm qua và cả năm dày vò khó xử đều tuôn theo dòng nước mắt.
Ánh trăng sáng chiếu vào trên người ông trông vô cùng thê lương.
Khóc đủ rồi, Chu Sưởng lau mắt, uống chén rượu cuối cùng, chân bước kiên định trở về phòng.
Kim thị núp ở cửa sổ nhìn lén, thấy trượng phu đang vào phòng, bà vội vàng leo lên giường, giả bộ ngủ.
Chu Sưởng biết bà chưa ngủ, đứng ở đầu giường, không thương lượng mà nói: "Ta có lỗi với Kiều Kiều, nàng càng có lỗi hơn, bắt đầu từ ngày mai nàng đối với Song Song thế nào thì đối với Kiều Kiều cũng vậy, nếu Kiều Kiều không gả được, ta nuôi cả đời, nàng có thể tiếp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận được, nhân lúc còn sớm nàng nói cho ta biết, ta viết phong thư hòa li để nàng đi tái giá!"
Kim thị trăm đường cũng không nghĩ tới sẽ nghe lời nói như vậy.
Thấy trượng phu một đống tuổi còn gục đầu khóc, Kim thị vốn đang rất khó chịu, hiện tại trượng phu lại uy hiếp muốn đuổi nàng đi, lửa giận và ủy khuất của Kim thị cuồn cuộn trào lên, bà xốc chăn nhảy xuống giường, chỉ vào Chu Sưởng lớn tiếng khóc, mắng lên: "Chàng là đồ trời đánh, ta vì chàng sinh nhi dục nữ lo liệu gia đình này, chàng lại muốn hòa li với ta!
Cái gì nói ta có lỗi với nàng, khi nàng còn nhỏ sinh bệnh đều do một tay ta sắc thuốc và đút thuốc, năm ấy chàng lấy bạc đi thi, Dụ nhi bệnh nặng không chờ được ta mới bất đắc dĩ bán nàng…"
"Vậy sao nàng không bán nữ nhi của mình?" Chu Sưởng đánh gãy lời thê tử, rống to lên. Nếu thê tử ông bán nữ nhi, ít ra ông không cảm thấy áy náy như hiện tại.
"Song Song là do ta mười tháng hoài thai sinh ra, ta không nhẫn tâm như chàng, nữ nhi ruột thịt cũng có thể bán!" Kim thị càng nâng giọng to hơn, hận không thể nhảy lên nóc nhà làm cho cả bá tánh huyện Võ An đều nghe thanh âm của bà, "Chàng thi đậu tú tài, nhi tử cũng sống sót, chàng cái gì cũng chưa làm chỉ chiếm hết tiện nghi, hiện tại còn trách ta bán cháu gái của chàng!
Chàng áy náy đến vậy, sao năm đó không liều mạng đi Hoa Nguyệt Lâu đoạt lại người, mấy người hộ viện đứng hàng loạt liền dọa chàng thụt lui, chàng là kẻ bất lực, không dám đối phó người ngoài, chỉ trút giận lên người ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!