Chương 5: "Mệnh tốt"

Triệu Yến Bình nói hắn không đặc biệt chú ý đến cháu gái Chu tú tài sát vách, Triệu lão thái thái tin ngay.

Tôn tử có khả năng thích ca nhi, làm gì chú ý đến cô nương mỹ mạo?

Triệu lão thái thái chẳng qua chỉ mớm ý, làm tôn tử nhớ sát vách có mỹ nhân từng vào thanh lâu, sau đó tiếp tục dong dài: "Cô nương kia có mệnh khổ, thật vất vả ra khỏi nơi đó, lại ở chung với người Mợ chanh chua, mỗi ngày nghĩ cách tra tấn nàng, hôm nay lại lớn tiếng vu oan nàng quyến rũ biểu ca, giọng to như vậy, nguyên cả con phố đều nghe được."

Triệu Yến Bình thản nhiên uống trà, vẫn như mọi ngày nghe lão thái thái nói xấu người khác, biểu tình chẳng có gì khác biệt.

"Con đã gặp Chu Thời Dụ rồi đó, cao chưa đến vai con, ốm như con khỉ, Thúy Nương còn chê, ai thèm dụ dỗ hắn? Ta nghe người ta nói, cháu gái Chu tú tài đẹp như tiên, Chu Thời Dụ tám phần là bị sắc làm mờ mắt đi khi dễ người ta, bị tố giác nên trả đũa, bôi nhọ biểu muội dụ dỗ hắn, biểu muội của hắn thật đáng thương, từng vào nơi kia, cho dù phẩm hạnh đoan chính thì người ta cũng không tin."

Triệu Yến Bình uống hết chén trà, đặt chén lên bàn, nhìn vào viện hỏi: "Cơm nấu xong chưa? Ăn cơm thôi."

Triệu lão thái thái đi vào bếp nhìn.

Tối nay Thúy Nương nướng vài cái bánh, nấu một nồi cháo, cháo và bánh đã làm xong, đậu phộng trong nồi chỉ cần xào sơ là dọn ăn được.

Nhìn thấy Triệu lão thái thái, Thúy Nương càng ra sức nhanh tay, sợ lão thái thái lại mắng nàng.

Triệu lão thái thái tâm tình không tồi, giục nàng nhanh tay rồi đi ra.

Ăn cơm tối xong, Triệu lão thái thái đi tây phòng ngủ, Triệu Yến Bình ở đông phòng sát vách Chu gia.

Có lẽ do trước khi về nhà có đi uống mấy bát rượu với đám bộ khoái, ngủ đến nửa đêm, Triệu Yến Bình cần đi giải quyết.

Vừa mới lập thu, trời chưa lạnh đến độ phải đem bô để trong phòng, Triệu Yến Bình khoác thêm trung y xuống giường, lặng lẽ mở cửa đi nhà xí. Giải quyết xong, Triệu Yến Bình ngước nhìn bầu trời đêm, mùng 6 tháng 8, trăng như lưỡi liềm, trời đầy sao rải khắp nơi, người ta nói người chết sẽ biến thành ngôi sao, nhưng nhiều sao như vậy, biết tìm nơi đâu?

Triệu Yến Bình không muốn tìm, hắn muốn muội muội còn sống, cho dù khổ cực, còn sống thì còn hy vọng.

Yên lặng đứng đó một lát, Triệu Yến Bình chuẩn bị về phòng.

Nhưng lúc này, Chu gia sát vách đột nhiên truyền một âm thanh rất nhẹ, tựa như có người mở cửa viện.

Là đạo tặc sao?

Với chức trách của mình, Triệu Yến Bình nghiêm mặt, lặng lẽ leo lên bờ tường của chuồng gà, chậm rãi đứng dậy, lướt mắt qua đầu tường liền nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh rời khỏi Chu gia, nhờ ánh trăng nhàn nhạt Triệu Yến Bình nhận ra người này đúng là A Kiều, cháu gái của Chu tú tài, mà lúc chạng vạng tổ mẫu có nhắc tới.

Đêm khuya tĩnh lặng, cửa thành đã đóng, nàng là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, đang định đi đâu?

_ _ _

Khánh Hà chỉ cách Chu gia một con phố, A Kiều chẳng mấy chốc đã tới bờ sông.

Bờ sông chỗ nông chỗ sâu, A Kiều đi dọc theo bờ, từng bước hướng tới chỗ mực nước sâu.

Gió đêm lạnh lẽo, nhưng không lạnh bằng cõi lòng nàng.

Hôm nay là mùng 6 tháng 8, cũng là sinh nhật A Kiều.

Cậu muốn mừng sinh nhật, sáng sớm dặn Mợ đến chỗ đồ tể mua hai cân thịt, rồi ra bờ sông tìm người đánh cá mua đầu cá, buổi tối cả nhà ăn một bữa ngon. A Kiều không muốn phô trương như vậy, nhưng Cậu cứ nhất quyết, Mợ dĩ nhiên không vui, nàng kiên trì từ chối nhưng không đổi được chủ ý của Cậu, cũng không làm Mợ thoải mái được chút nào.

A Kiều chẳng nói gì, giống cái bóng an tĩnh.

Cậu đi dạy tư thục, Mợ không muốn mua thịt, cứ nhì nhằng, đến chiều không trì hoãn được nữa Mợ mới dẫn biểu muội đi ra ngoài, kêu nàng nhóm lửa nấu cơm.

A Kiều ở trong bếp, ngày thường biểu ca Chu Thời Dụ đều ở trong phòng vùi đầu đọc sách, nay đột nhiên tới nhà bếp, rút ra chiếc khăn lụa nói là quà sinh nhật tặng nàng. A Kiều đã sớm biết biểu ca có tâm tư với nàng, nhưng nàng đối với biểu ca vô tình, Mợ thà chết cũng sẽ không đồng ý cho nàng và biểu ca dây dưa, A Kiều từ chối quà tặng của biểu ca.

Biểu ca lại kiên trì tặng nàng, A Kiều không nhận, biểu ca liền nhét vào tay nàng, A Kiều nhận thấy động tác của biểu ca không hợp lễ nên muốn rời nhà bếp, biểu ca đột nhiên chặn ngang ôm nàng, đẩy nàng tựa cửa có ý đồ khinh bạc.

Đến giây phút đó, A Kiều hoảng sợ phát hiện ra biểu ca tuy không cao hơn nàng nhiều nhưng sức lực lại mạnh hơn, lúc bị hắn chặn lại, A Kiều không tránh ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!