Triệu Yến Bình đi qua nhà sát vách mời Chu Sưởng đến.
Tuy hai nhà gần nhau, nhưng sau khi xuất giá bốn tháng, A Kiều chỉ thấy Cậu đi ngang qua Triệu gia từ xa, nghe giọng Cậu từ bên kia tường, chưa trực tiếp nói điều gì. Khi Cậu trong trang phục vải mịn đi theo quan gia tới, A Kiều nhìn quan gia cao lớn cường tráng, nhìn Cậu hơi còng lưng vì ngồi bàn đọc sách quanh năm, không hiểu sao hơi chua xót.
Nàng trưởng thành, Cậu bắt đầu già đi.
Triệu lão thái thái chào Chu Sưởng đang vui vẻ đi trên đường đến cửa.
Triệu Yến Bình thỉnh Chu Sưởng viết câu đối xuân trong nhà chính, kêu A Kiều ở bên cạnh mài mực, hắn ra hậu viện chẻ củi.
A Kiều cúi đầu mài mực, tạm thời không biết nói gì với Cậu.
Chu Sưởng nhìn kỹ cháu gái, thấy nàng hình như cao hơn một chút, gương mặt mượt mà, rũ mắt, khi không cười thì khóe môi cũng tự nhiên hơi nhếch lên, dáng vẻ vui vẻ chưa từng có khi ở nhà mình, nhìn Triệu Yến Bình cầm rìu chẻ củi bên ngoài, Chu Sưởng vui mừng nói: "Trước đây Triệu quan gia chưa từng mời ta tới viết câu đối xuân, năm nay hắn làm như vậy vì để chúng ta có thể nói chuyện đúng không?"
A Kiều nghe xong, kinh ngạc nhìn phía hậu viện, thật vậy ư?
Quan gia thật tốt với nàng.
Nghe Cậu nói thẳng ra, mặt A Kiều ửng đỏ, phủ nhận theo quán tính: "Cậu nghĩ nhiều rồi, quan gia muốn thỉnh tri huyện đại nhân tới ăn tiệc đêm trừ tịch, dán câu đối đẹp để đại nhân khỏi cười."
Chu Sưởng không nghĩ vậy, Triệu Yến Bình không phải là loại người thích bề ngoài.
Thấy cháu gái mắc cỡ, Chu Sưởng không trêu nữa, vừa viết câu đối xuân vừa hỏi thăm cuộc sống của cháu gái ở Triệu gia.
A Kiều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa trước khi quan gia chính thức cưới vợ, A Kiều thật sự không có gì lo lắng.
Chu Sưởng tin tưởng con người Triệu Yến Bình, một lát sau, ông nhỏ giọng hỏi: "Mợ nói quầy hàng huynh muội Thúy Nương bán là của con, những món đồ thêu thùa đều do con làm à? Đây là ý của con hay là Triệu lão thái thái ép con thêu cả ngày để kiếm tiền cho bà ấy?"
A Kiều khẽ đảo mắt, không cần biết Kim thị nói chuyện này với Cậu có ý đồ gì, nàng chỉ nói theo kế hoạch của mình.
"Quầy hàng là của con, lúc mới gả lại đây con có may một áo choàng cho quan gia, Thúy Nương thấy con khéo tay nên theo con học, sau đó nàng đi ra ngoài giặt đồ, thấy Tề gia muốn cho thuê lều, tiểu nha đầu lanh lợi muốn buôn bán đồ thêu thùa may vá, nhưng huynh muội bọn họ không có tiền vốn, Triệu lão thái thái không muốn cho nàng vay bạc, nên con bỏ tiền thuê lều, Thúy Nương đi bán đồ thêu, kiếm tiền trả dần cho con, sau đó con mua phấn mặt ở chỗ Thẩm cô nương bán chung, kiếm chút đỉnh tiền để dành phòng thân khi già."
Khuôn mặt A Kiều bình tĩnh và chân thật.
Chu Sưởng hỏi thăm: "Vậy con kiếm được lời không?"
A Kiều gật đầu, dựa theo giá thị trường hiện nay, mỗi tháng nàng có thể kiếm được một lượng, nhưng A Kiều chỉ nói một nửa cho Cậu nghe, không phải phòng ngừa Cậu, chỉ sợ Cậu vô tình lỡ miệng bị Kim thị biết, Kim thị ghét nàng, ai biết sẽ làm gì.
Chu Sưởng quan tâm nên mới hỏi, nghe vậy rất mừng cho cháu gái: "Kiếm được là tốt, dành dụm từng chút một, lúc nên hiếu kính Triệu lão thái thái phải hiếu kính, nhưng không cần chuyện nhỏ chuyện lớn nào cũng ra tiền, số con khổ đã uống thuốc kia, tương lai không có hài tử để chăm sóc con, Triệu quan gia cũng không có khả năng cho con nhiều tiền riêng, tự mình dành dụm, khi già có tiền xài."
A Kiều hiểu ý Cậu.
Mài mực xong, A Kiều đi vào phòng lấy đai lưng nàng may, đợi Cậu viết xong câu đối xuân, hai tay đưa tới: "Sắp đến Tết, đây là chút tâm ý của con hiếu kính Cậu, con tự tay làm, hy vọng Cậu không chê."
Chu Sưởng nhìn nữ công của cháu gái, ông chưa từng dùng loại vải sa tanh tốt vậy.
"Tay nghề Kiều Kiều ngày càng tốt, đợi Cậu làm sui thì đeo đai lưng này mới xứng."
Chu Sưởng nhận đai lưng, vuốt nhẹ nhàng, cất vào trong ngực, đồng thời ông cũng từ trong ngực lấy ra một mặt dây chuyền hình Phật nhỏ bằng vàng treo trên sợi dây đỏ, cười đưa cho A Kiều: "Năm nay trường tư thục nhận một đệ tử mới, là công tử nhà giàu, khi ở nhà học thì bướng bỉnh không nghe lời, cha hắn trong cơn tức giận đưa đến chỗ Cậu, Cậu nghĩ cách sửa tật xấu của hắn, lão gia nhà đó cảm ơn Cậu và tặng nghiên mực loại tốt, Cậu là lão tú tài không cần dùng nên đến hiệu cầm đồ đổi thành tiền, làm hai mặt dây chuyền hình Phật nhỏ, con và biểu muội mỗi đứa đeo một cái, phù hộ các con bình an."
Nói xong Chu Sưởng còn dặn A Kiều, tuyệt đối đừng nói ra, kẻo chuyện này truyền tới tai Kim thị, Kim thị chỉ biết ông làm một mặt Phật nhỏ bằng vàng tặng nữ nhi.
A Kiều đỏ mắt, nàng đưa Cậu đai lưng với mục đích duy trì tình cảm gắn bó với Cậu, tương lai nếu gặp rắc rối ở Triệu gia thì nhờ Cậu chống lưng, Cậu đưa nàng mặt dây chuyền Phật vàng giống biểu muội, thật sự coi nàng như nữ nhi.
"Cậu, mai mốt công việc kinh doanh kiếm nhiều tiền, con bù lại một nghiên mực tốt cho Cậu." A Kiều lau khóe mắt nói.
Chu Sưởng cười nói: "Tiêu tiền phí phạm làm gì, cả đời này Cậu chỉ có thể làm tiên sinh dạy học ở trường tư thục, nếu biểu ca con có cơ hội thì tự hắn sẽ có tiền đồ, Cậu không chú ý tướng mạo phong nhã. Được rồi, Cậu đi trò chuyện với Triệu quan gia, con vào phòng đeo lên, thành tâm thì sẽ linh nghiệm."
A Kiều nhìn Cậu gật đầu, nàng đi đến đông phòng, đeo sợi dây chuyền có mặt Phật vàng lên cổ, đặt vào trong người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!