Ăn cơm xong, A Kiều bưng chén đũa đi ra ngoài, định đem vào nhà bếp. Ra chính viện, A Kiều thấy Thúy Nương bận rộn trong bếp, còn Quách Hưng chuẩn bị đóng cửa. A Kiều giơ tay vẫy Quách Hưng, chỉ vào nhà bếp.
Quách Hưng đi vào nhà bếp.
Thúy Nương vừa rửa chén vừa tò mò nhìn hai người, A Kiều đóng cửa nhà bếp, nhỏ giọng hỏi Quách Hưng tình hình buôn bán hôm nay.
Quách Hưng thật lòng muốn làm tốt việc tiểu nương tử giao cho, hắn áy náy không bán được đồ, còn bị Triệu lão thái thái mắng, Quách Hưng cũng bị ủy khuất không kém A Kiều. Hiện tại A Kiều tới hỏi, Quách Hưng cúi đầu, kể rõ mọi chuyện.
Cuối cùng A Kiều nhận ra được vấn đề nằm ở đâu.
Theo lời hướng dẫn của Thẩm Anh, người bán phấn mặt và hoa lụa cần ăn nói ngọt ngào để dỗ khách, nhưng Quách Hưng mười sáu tuổi dáng dấp cao cao gầy gầy giống nam tử trưởng thành, để hắn đi khen những tiểu cô nương chẳng khác nào có ý đùa cợt. Đương nhiên, những nguyên nhân quan gia nói cũng lý, tiệm mới khai trương, không được nóng lòng.
"Tiểu nương tử, tại ta ngốc làm liên luỵ ngài." Quách Hưng thở dài xin lỗi.
A Kiều ở trong phòng một mình khóc rất nhiều, hiện giờ muốn an ủi người khác, nàng ngược lại cười tươi, nhẹ nhàng nói: "Đừng tự trách, ta đã rõ chúng ta làm sai chỗ nào, ngày mai ngươi và Thúy Nương cùng đi bán, Thúy Nương phụ trách mời chào, ngươi ở bênh cạnh trông hàng và thu tiền, nhớ truyền cho Thúy Nương những gì ta dạy ngươi."
Quách Hưng sáng mắt, ý kiến này không tệ, muội muội mời chào người ta hợp hơn hắn nhiều.
Thúy Nương cũng muốn đi bán hàng, nhưng nếu nàng đi, ai sẽ làm việc nhà?
A Kiều cười nói: "Ta làm, nấu cơm và giặt đồ thôi mà, ta làm được."
Thúy Nương và Quách Hưng cùng lúc nhìn bàn tay nàng.
A Kiều cũng nhìn thoáng qua, ngón tay trắng trẻo mềm mại rất đẹp, nhưng nàng hiện tại muốn kiếm tiền, nếu mình không cố gắng, chẳng lẽ ngồi chờ bạc từ trên trời rớt xuống?
"Cứ quyết định như vậy, ta đi thương lượng với lão thái thái."
Rời nhà bếp, A Kiều đi đến tây phòng.
Triệu lão thái thái nghe xong, suy nghĩ còn nước còn tát nên đồng ý, chỉ nói: "Ngươi thay Thúy Nương thì cũng phải làm việc chăm chỉ, không được lười biếng."
A Kiều bảo đảm sẽ không.
Được Triệu lão thái thái đồng ý, A Kiều trở về đông phòng.
"Sao đi lâu vậy?" Triệu Yến Bình hỏi.
Có biện pháp đối phó, tâm tình A Kiều đỡ hơn nhiều, vừa rửa chân vừa giải thích một lần.
Triệu Yến Bình không muốn nàng làm việc nặng nhọc, nhưng để mình Quách Hưng trông cửa hàng không được, đành để nàng vất vả chút.
Ngày hôm sau, A Kiều tỉnh dậy khi nghe tiếng gà gáy, nàng vừa tỉnh, Triệu Yến Bình cũng ngồi dậy.
Trong phòng tối đen như mực, A Kiều gỡ rèm ngăn xuống, nhìn nam nhân đứng dưới đất hỏi: "Ta đi nấu cơm, quan gia đâu cần dậy sớm."
Triệu Yến Bình thật sự không có việc gì, trầm mặc một lát rồi nói: "Nàng xuống giường rồi ta leo lên lại."
Triệu Yến Bình ừ một tiếng.
A Kiều chờ hắn nằm xong, buông màn xuống, sau đó thắp đèn dầu, mặc áo khoác, búi tóc đơn giản, thổi tắt đèn dầu trước khi đi ra ngoài.
Trong viện vắng lặng, sáng sớm se lạnh làm A Kiều ngạc nhiên, nàng chưa từng dậy sớm như vậy.
Nàng làm quen với vị trí các món đồ trong bếp, sau đó bắt đầu vo gạo nấu cháo.
Không lâu sau khi nàng nhóm lửa, Thúy Nương đi vào, thấy nàng đã nổi lửa rồi, Thúy Nương kinh ngạc nói: "Tiểu nương tử làm gì vậy, để ta nấu bữa sáng, khi nào ta và ca ca ra ngoài, ngài làm những việc còn lại."
A Kiều nói: "Buôn bán cũng vất vả, việc trong nhà cứ giao cho ta, em ngủ thêm một chút đi, nếu chút nữa chào khách mà ngáp lên ngáp xuống thì không hay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!