Chương 4: Bị Khi Dễ

Triệu lão thái thái thật sự bị tôn tử nhà mình làm tức chết.

Mặc kệ bà nào khóc nào nháo, tôn tử chỉ có hai từ: không cưới!

Hôm sau bà mối tới Triệu gia hỏi thăm tin tức, vừa thấy mặt Triệu lão thái thái héo như trái khổ qua, liền đoán được kết quả.

Vận may của bà mối thật đen đủi, tiền mừng của Triệu gia quá khó ăn!

Không vớt được tiền mừng thì cũng phải kiếm được tiền chạy qua chạy lại vất vả, Triệu lão thái thái lôi bà ra nhà chính uống trà, bà mối không khách khí, vừa uống trà, cắn hạt dưa vừa nghe Triệu lão thái thái oán giận Triệu quan gia, Triệu lão thái thái nói nhanh tới đâu thì tốc độ phun hạt dưa của bà mối nhanh tới đó.

"Đại muội tử, ngươi nói xem ta đã tạo nghiệt gì, sao lại có đứa tôn tử cứng đầu như vậy!"

Oán giận xong, Triệu lão thái thái xoa ngực nói, thật sự rất giận.

Bà mối nghe ngóng tin tức rất giỏi, tình huống của Triệu gia người trong huyện thành không biết nhưng bà mối biết.

Triệu lão thái thái có tạo nghiệt gì đâu, nghiệt duy nhất là năm đó nhà nghèo, vì nuôi sống gia đình thứ tử và cháu trai Triệu Yến Bình cùng cháu gái Triệu Hương Vân do trưởng tử để lại, Triệu lão thái thái để con dâu quả phụ xinh đẹp tái giá làm vợ kế cho lão viên ngoại, bà thu hết sính lễ. Về sau, sính lễ bị cả nhà thứ tử phá sạch, trong lúc cấp bách cần tiền, Triệu gia xảy ra chuyện.

Muội muội ruột cùng mẹ của Triệu Yến Bình, Triệu Hương Vân, bị mất tích.

Triệu Hương Vân biến mất, nhị thúc và nhị thẩm của Triệu Yến Bình không rõ kiếm được bạc từ đâu, thuận lợi vượt qua được khó khăn.

Về sau thôn dân đều nói Triệu Hương Vân bị thúc và thẩm bán đi, Triệu lão thái thái còn sống sờ sờ, chuyện này tột cùng có phải là bà ngầm cho phép ?

Bí ẩn này sợ chỉ có Triệu lão thái thái và tiểu nhi tử, tiểu nhi tức biết, người ngoài không thể nào biết được.

Năm đó Triệu Yến Bình mới chín tuổi nhưng hắn đã hiểu chuyện, đoán được muội muội mất tích có liên quan đến thúc và thẩm, nam oa tử hận đến đỏ cả mắt, nửa đêm đến phòng nhị thúc châm lửa, may mắn có người phát hiện mới không thiêu chết người, chỉ có quan hệ hai phòng hoàn toàn đứt gãy.

Nhị phòng Triệu gia nháo muốn phân gia, Triệu lão thái thái mắng tiểu nhi tử và tiểu nhi tức một trận, sau đó đơn độc nuôi cháu trai Triệu Yến Bình.

Chuyện xưa của Triệu gia lướt qua đầu bà mối một chặp, bà mối tỉnh hồn nghe Triệu lão thái thái nhờ bà giúp vài chiêu, làm thế nào mới có thể thuyết phục Triệu quan gia chịu cưới vợ.

Thân là tổ mẫu còn làm không được, bà mối thì có năng lực gì? Nếu Triệu quan gia muốn cưới vợ, bà đảm bảo chọn gia đình trong sạch môn đăng hộ đối, Triệu quan gia không muốn cưới, chẳng lẽ bà trói hắn lại rồi nhét vào động phòng à?

Bà mối ăn hạt dưa xong, muốn đi nhưng Triệu lão thái thái một hai bắt bà phải giúp, bà mối nghĩ nghĩ, nhìn Triệu lão thái thái liếc mắt một cái.

Triệu lão thái thái hiểu ý, lập tức đuổi Thúy Nương đang đứng cạnh hóng chuyện ra ngoài.

"Đại muội tử, ngươi nói mau, ngươi có biện pháp gì?" Sau khi Thúy Nương ra ngoài, Triệu lão thái thái nôn nóng hỏi bà mối.

Bà mối ho khan, thấp giọng hỏi bà: "Lão tỷ đừng trách ta đa nghi, ta làm bà mối hơn ba mươi năm, chỉ có hán tử sốt ruột cưới vợ không được, không có ai không chịu cưới. Càng nghĩ, ta chỉ muốn lão tỷ nhớ lại xem, Triệu quan gia từ nhỏ đến lớn thích nhìn cô nương trên đường hay là thích tụ tập với thiếu niên tuấn tú?"

Bà mối uyển chuyển nhắc nhở bà: "Lão tỷ không biết đâu, trong thanh lâu ngoại trừ kỹ nữ, còn có nam quan…"

Mặt Triệu lão thái thái biến sắc tức thì!

Bà mối vội cấp bậc thang nói: "Xin lỗi lão tỷ, do ta quá lo lắng, sao Triệu quan gia là loại người này được, có lẽ huyện nha quá nhiều bản án, Triệu quan gia một lòng đền đáp triều đình, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, lão tỷ đừng nóng vội, cứ chờ một đoạn thời gian, ngày nào đó xong hết bản án trên huyện, Triệu quan gia liền nhờ tỷ làm chủ. À, ta còn phải về báo tin cho Chu gia, không ở lại được nữa, ngày khác lại tới chỗ tỷ uống trà!"

Lo lắng Triệu lão thái thái chửi mình, bà mối nhanh chóng cáo từ tựa như lòng bàn chân có thoa dầu.

Triệu lão thái thái muốn mắng bà mối, vừa nghĩ tới tôn tử nhà mình có khả năng thích thiếu niên tuấn tú, tâm Triệu lão thái thái hóa băng, thật lạnh, còn tâm tình nào mắng bà mối nói hươu nói vượn.

Ngồi một mình trên ghế mây, Triệu lão thái thái bắt đầu nhớ lại từ lúc tôn tử hai, ba tuổi.

Triệu lão thái thái vô cùng chắc chắn, tôn tử của bà tuyệt đối không qua lại với thiếu niên tuấn tú trong thôn, Triệu lão thái thái lại càng xác định thêm, tôn tử của bà cũng không nhìn cô nương xinh đẹp nhà ai. Lúc không làm bộ khoái, tôn tử vùi đầu trồng trọt, đốn củi, bán củi, như một cái hồ lô, trời xui đất khiến được thăng chức từ bộ khoái lên làm bộ đầu, sau đó trong mắt chỉ có bản án rồi bản án, đừng nói nữ nhân, ngay cả con gà mái trong nhà cũng không được nhìn tới.

Đương nhiên, có khả năng là tôn tử biểu hiện giả dối trước mặt bà, biết đâu sau lưng bà, tôn tử…

Không có khả năng nhìn lén cô nương, chẳng lẽ tôn tử thật sự tìm đến thiếu niên tuấn tú?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!