Trước khi Triệu Yến Bình xuất phát, nhân dịp lão thái thái không chú ý, hắn dặn A Kiều tạm thời đừng đề cập chuyện mở cửa hàng với lão thái thái.
A Kiều hiểu rõ, lão thái thái hiểu lầm nàng sáng sớm dây dưa với quan gia, nhìn nàng không vừa mắt, lúc này đi đề cập chuyện đó, tám phần không thành công.
Mưa thu tí tách rơi, Triệu lão thái thái gọi A Kiều vào nhà chính, hỏi thăm hành trình hai người đi phủ thành, Thúy Nương cũng bu lại nghe náo nhiệt.
A Kiều cùng quan gia đã thống nhất với nhau không nhắc tới chuyện quan gia dẫn nàng đi dạo phố còn mua cho nàng phấn mặt, ban ngày nàng ở với bọn nha hoàn của các tri huyện khác, chỉ nhìn thấy một góc phồn hoa của phủ thành từ trong xe ngựa .
"Quan gia rửa sạch oan khuất cho Hà nhị gia, Hà nhị gia chỉ thỉnh quan gia uống rượu, không đưa gì hết à?" Triệu lão thái thái hỏi đầy vẻ chán ghét.
A Kiều suy đoán nói: "Chắc không có, quan gia không nói nhiều với ta, chỉ nói bọn họ đi Khánh Phong Lâu."
Triệu lão thái thái lại ghét bỏ nàng: "Quan gia không nói, sao ngươi không hỏi?"
A Kiều rũ mắt nói: "Ta hỏi chuyện giao tiếp bên ngoài của quan gia là không đúng bổn phận."
Triệu lão thái thái nghe hai chữ "bổn phận", nghĩ lại từ ngày A Kiều gả lại đây, mỗi tiếng nói mỗi cử động không hề có diễn xuất kiểu hồ ly tinh, ý đồ quyến rũ tôn tử đều do bà không trâu bắt chó đi cày, nên bà không so đo chuyện sáng nay nữa. Nha đầu A Kiều này xinh đẹp nhưng không hoang dã, tâm địa cũng tốt, nguyện ý lấy bạc hồi môn mua thuốc cho bà, hiếu thảo hơn con dâu thứ hai.
"Ừm, nên như vậy, về sau ngươi ít hỏi chuyện của quan gia chút." Giọng điệu Triệu lão thái thái chứa chút cảnh cáo.
A Kiều ngoan ngoãn đồng ý.
Thúy Nương nhịn không được nói thầm: "Lão thái thái thiệt là, lúc thì thắc mắc sao tiểu nương tử không hỏi thăm, lúc thì kêu tiểu nương tử đừng hỏi…"
"Câm miệng, giặt xiêm y xong chưa?" Triệu lão thái thái trừng mắt Thúy Nương.
Thúy Nương phồng má, chỉ ra bên ngoài nói: "Trời đang mưa sao giặt được?"
Triệu lão thái thái đuổi Thúy Nương ra ngoài.
Sau khi Thúy Nương đi ra, Triệu lão thái thái tha thiết nói với A Kiều: "Trước kia ta kêu ngươi quyến rũ quan gia vì hắn không chịu cưới vợ, ta lo lắng có phải hắn một lòng phá án nên không có hứng thú với nữ nhân không, nghe ngươi nói hành động của quan gia ở phủ thành, ta cuối cùng nhẹ nhõm, nhưng loại chuyện này không thể làm quá nhiều, một giọt tinh bằng mười giọt máu, một đêm một lần là được, cách hai ngày nghỉ ngơi một đêm, biết không?"
Triệu lão thái thái đi vào phòng, lấy bánh hải đường hôm qua ra, đưa cho A Kiều một cái: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi, nếu ngươi dám sử dụng thủ đoạn sau lưng ta để quyến rũ quan gia hàng đêm thì đừng trách ta không khách khí, mọi việc trong nhà này do ta định đoạt, dù quan gia mê sắc đẹp của ngươi, hắn cũng nghe lời ta."
A Kiều cầm bánh Triệu lão thái thái đưa, tâm nàng lạnh ngắt.
Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hầu hạ quan gia, chỉ có lời hứa của quan gia rằng sau này có khả năng thay đổi. Trước kia lão thái thái ủng hộ nàng quyến rũ quan gia, A Kiều còn không dám to gan, hiện tại lão thái thái cảnh cáo nàng không được xằng bậy, nếu nàng không làm chút gì, chẳng lẽ thật sự muốn làm thiếp giả của quan gia?
Triệu lão thái thái thích nàng, muốn cầu cạnh nàng, cuộc sống của A Kiều ở Triệu gia mới tốt, nếu không thì khác gì lúc ở nhà Cậu!
Vuốt cái bánh hải đường nguội lạnh, A Kiều chớp mắt, những giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu lạch cạch rơi xuống.
Khi mỹ nhân rơi lệ, nam nhân thấy chỉ muốn kéo nàng vào trong lòng ôn nhu vỗ về, Triệu lão thái thái thấy thì cau mày, lạnh mặt nói: "Ta nói ngươi hai câu không được sao?"
A Kiều giống như càng ấm ức, vứt bánh hải đường, che miệng chạy vào đông phòng.
Triệu lão thái thái dĩ nhiên muốn đuổi theo, vào cửa nhìn vô trong, giỏi lắm, bà chỉ càm ràm một câu, A Kiều lại nằm trên giường khóc!
"Khóc khóc khóc, ta đánh ngươi hay mắng ngươi, ngươi lại bày dáng vẻ này cho ta coi!" Triệu lão thái thái đi đến đầu giường, hai tay chống nạnh.
A Kiều vùi mặt vào gối, nghẹn ngào nói: "Không liên quan đến ngài, là ta có lỗi với ngài."
Triệu lão thái thái càng nghi ngờ: "Ngươi làm gì có lỗi với ta?"
A Kiều lại thút thít hai tiếng, đỏ mắt ngồi dậy nhìn Triệu lão thái thái, A Kiều đi đến tủ quần áo, lấy ga trải giường cũ dùng làm rèm ngăn ra. Nàng cầm rèm ngăn, ảo não nói với Triệu lão thái thái: "Lão thái thái, ta muốn nói với ngài một chuyện, ngài hứa với ta đừng tức giận được không? Nếu ngài bực mình ảnh hưởng sức khỏe, ta có chết cũng không cách nào tha thứ cho bản thân."
Triệu lão thái thái không có tính nhẫn nại, nhìn chằm chằm nàng nói: "Cái gì chết sống ở đây, nói mau lên, rốt cuộc có chuyện gì?"
A Kiều cắn môi, đem rèm ngăn treo giữa giường rồi đỡ Triệu lão thái thái ngồi xuống, nàng quỳ gối trước mặt Triệu lão thái thái, cúi đầu giải thích: "Lão thái thái, ta muốn hầu hạ quan gia, thật sự rất muốn nhưng quan gia giống như ngài nói, hắn không có hứng thú với ta, đêm đầu tiên ta vừa gả lại đây, quan gia nói rõ hắn sẽ không chạm vào ta, còn treo rèm ngăn lên, lúc ngủ không cần nhìn ta, khi ta tắm, hắn nằm bên trong…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!