Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương

Mua xong một hộp phấn mắc tiền, A Kiều không dám tiếp tục đi dạo nữa, túm tay áo quan gia đi ra ngoài.

"Quan gia, chúng ta mua cái này có phải mắc quá không?" Ra khỏi hẻm nhỏ, A Kiều nhíu mày nói, nếu quan gia muốn mua cho nàng cũng nên trả giá, đáng tiếc quan gia móc bạc ra quá nhanh, A Kiều cản không kịp.

"Mắc thì sao, đâu phải thường xuyên mua." Triệu Yến Bình nói, còn nhắc nàng: "Nếu lão thái thái hỏi thì nói là mấy nha hoàn kia tặng."

A Kiều đã hiểu tính Triệu lão thái thái, một giọt dầu cũng tiết kiệm, để Triệu lão thái thái biết quan gia tiêu năm đồng mua phấn mặt cho nàng, Triệu lão thái thái sẽ không chịu uống thuốc phòng trúng gió trong nửa tháng nay.

Trở về quan dịch, hai người rửa mặt lau mình như tối hôm qua, thời điểm Triệu Yến Bình chờ bên ngoài, A Kiều mặc trung y, lén thoa một chút phấn mặt mới mua, mùi hoa quế nhàn nhạt bay vào mũi, lòng A Kiều hừng hực, không biết quan gia có phát hiện mưu kế của nàng hay không.

"Quan gia, tới phiên ngài." A Kiều đi đến cửa, nhẹ giọng nói.

"Ừ."

A Kiều kêu xong đi lên giường nằm, qua một lát Triệu Yến Bình mới đẩy cửa vào, trong nháy mắt Triệu Yến Bình ngửi được hương hoa quế thoang thoảng, nhạt rất nhiều so với mùi trong cả hộp, nhè nhẹ từng đợt đi vào lòng người.

Phấn mặt để buổi sáng rửa mặt chải đầu xong mới thoa, buổi tối sắp ngủ, nàng thoa để làm gì?

Nghi hoặc nhanh tới mau đi, Triệu Yến Bình mau chóng lau người, thổi đèn dầu rồi lên giường.

Lúc này, Triệu Yến Bình chủ động kéo một góc chăn, đưa phần chăn kia cho nàng.

"Quan gia đủ đắp sao?" A Kiều hoài nghi hỏi.

Triệu Yến Bình nói: "Đủ rồi, nhiều quá sợ nóng, ngủ đi."

A Kiều không nói gì thêm.

Triệu Yến Bình cho rằng đêm nay A Kiều có chăn sẽ không dán vào hắn, không ngờ ngủ ngủ, thân mình mềm ấm thơm tho kia lại giống dây leo quấn tới, động tác y chang, mặt dán ngực hắn, tay nhỏ vòng bên hông, đặc biệt còn cọ cọ, môi phát ra một tiếng hừ thật thoải mái thỏa mãn.

Vào lúc này, trên đường vang lên tiếng mõ canh hai.

Triệu Yến Bình nắm chặt tay, cố gắng làm ngơ cảm giác đè ép do nàng truyền đến.

Triệu Yến Bình khó chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi A Kiều ôm đủ rồi đổi tư thế, xoay người ủng mông vào hắn, Triệu Yến Bình mới lặng lẽ dịch ra ngoài, nhìn căn phòng tối đen sau một lúc mới ngủ được.

A Kiều không biết buổi tối mình làm gì, ngủ một giấc tới hừng đông, Triệu Yến Bình đã mặc xong xiêm y, thần sắc nhìn có chút tiều tụy, tựa như ngủ không ngon giấc.

A Kiều quan tâm hỏi: "Có phải do tối hôm qua đưa chăn cho ta nên quan gia bị lạnh?"

Triệu Yến Bình nói: "Không phải do chăn, giường quá nhỏ, không quen."

A Kiều quét mắt giường nhỏ hẹp kia, ngủ một mình nàng thì tạm được, quan gia cao to đúng là chịu tội.

"Không sao, sáng mai là trở về rồi." Triệu Yến Bình cũng không để ý.

Ăn sáng xong, đưa A Kiều qua phía tây, Triệu Yến Bình theo Tạ Dĩnh xuất phát.

—-

A Kiều lại tụ tập với nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh.

Tận mắt thấy Triệu Yến Bình cao to tuấn tú, nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh vô cùng hâm mộ A Kiều, quấn lấy A Kiều hỏi rất nhiều chuyện.

A Kiều không quen nói dối, gần đây chủ động giả mạo làm thê tử quan gia nên chột dạ, mà nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh đã kể bí mật của các nàng cho A Kiều, A Kiều không cách nào tiếp tục lừa các nàng.

A Kiều cúi đầu kể các nàng nghe chuyện mình bị Mợ bán vào thanh lâu, trời xui đất khiến về làm thiếp cho quan gia.

Lúc kể chuyện, A Kiều có chút lo lắng hai người bạn mới coi thường nàng, không ngờ nghe xong, hai nha hoàn ngược lại thân thiết với nàng hơn, mọi người đều là người mệnh khổ, chia sẻ ra lại kéo gần khoảng cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!