Giải quyết Triệu Lương xong, Triệu Yến Bình nuốt vội cơm trưa ở nhà ăn, ăn xong lập tức về nha môn.
Buổi chiều có láng giềng tới cửa, hỏi thăm trong nhà Triệu lão thái thái đã xảy ra chuyện gì.
Tôn tử dù không có tiền đồ cũng là tôn tử ruột, mình mắng sao cũng được, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, Triệu lão thái thái giữ mặt mũi cho Triệu Lương nên kể qua loa cho xong. Những lão thái thái đó không nghe được chân tướng, nhưng thấy A Kiều ân cần hầu hạ Triệu lão thái thái, Triệu lão thái thái dường như cũng vô cùng vừa lòng nàng, nhóm lão thái thái lại có suy đoán khác.
Thứ nhất, khi A Kiều ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu vẫn còn thân trong sạch, bằng không Triệu lão thái thái không có khả năng thích nàng.
Thứ hai, tất cả lời lên án của nương tử tú tài đối với A Kiều ngày thường đều là vu oan, vừa thấy A Kiều là biết người thành thật đúng bổn phận, từ xưa mẹ chồng nàng dâu khó ở chung, Triệu lão thái thái là tổ mẫu, nhiều năm như vậy vẫn luôn sống cùng tôn tử nương tựa lẫn nhau, A Kiều có thể làm Triệu lão thái thái vui, tính tình đúng là tốt thật. Nương tử tú tài mới là kẻ ác chân chính, ngày thường khi dễ cháu gái, cố ý nói xấu cháu gái.
Nhóm lão thái thái chắc chắn trong lòng như vậy, khẳng định sẽ ra bên ngoài lan truyền, chỉ cần thời gian, không thể trong vòng một ngày lấy lại được danh tiếng A Kiều.
A Kiều không biết người khác suy nghĩ gì, việc nặng trong nhà có Thúy Nương làm, nàng ngoài việc hầu hạ Triệu lão thái thái cũng không có gì tiêu khiển.
Chạng vạng Triệu Yến Bình trở lại, thấy Thúy Nương quét lá rụng trong viện, Triệu Yến Bình đi qua thấp giọng hỏi Thúy Nương: "Hôm nay mua thuốc tốn bao nhiêu bạc?"
Mới nửa ngày trôi qua, Thúy Nương nhớ rất rõ, đáp lời: "Tiêu hết hai lượng ba tiền, quan gia hỏi cái này làm gì?"
Triệu Yến Bình không trả lời, chỉ dặn Thúy Nương đừng nói với lão thái thái hắn từng hỏi việc này.
Nói xong, Triệu Yến Bình múc nước đi hậu viện lau người.
Triệu lão thái thái không khỏe, tạm thời không có tinh thần đốc thúc A Kiều đi hầu hạ tôn tử, nhưng buổi tối trước khi ngủ, Triệu lão thái thái kéo tay A Kiều mãi dặn dò: "Đừng quên lời ta nói với ngươi lúc sáng, nên lớn mật thì lớn mật, làm lung lay tâm quan gia, chẳng phải ngươi sẽ được hưởng phúc sao?"
A Kiều dỗ lão thái thái: "Ngài yên tâm, ta biết nên làm thế nào."
Triệu lão thái thái uống thuốc xong, liên tục ngáp dài.
A Kiều buông màn, nghĩ thầm mấy đêm nay lão thái thái chắc sẽ không đi núp góc tường nghe lén, nàng và quan gia có thể an tâm ngủ.
Kéo cửa lên, A Kiều đi ra tây phòng.
"Lão thái thái ngủ rồi à?" Triệu Yến Bình đổ nước rửa chân trở về, còn múc cho A Kiều thau nước mới, mắt đen nhìn nàng không có cảm xúc gì.
A Kiều gật đầu.
Triệu Yến Bình đi vào đông phòng, đem thau rửa chân đặt trước giường, hắn tiếp tục đọc sách nơi án thư.
A Kiều yên lặng rửa chân.
Sau khi hai người nằm xuống, Triệu Yến Bình đột nhiên đưa hai khối bạc vụn từ dưới rèm ngăn, thấp giọng nói: "Đây là ba lượng bạc trả lại nàng tiền mua thuốc hôm nay, còn dư thì nàng tự quyết định mua thêm chút cá tôm thịt cho lão thái thái, bà quá tiết kiệm, luyến tiếc xài bạc của mình, nàng chỉ cần nói xài bạc của hồi môn là được."
A Kiều không lấy bạc, nhìn phía hắn nằm bên kia, dường như có thể thấy gương mặt lạnh lùng của hắn: "Quan gia sao lại khách khí như vậy, ta gả lại đây là người của Triệu gia, lão thái thái rất tốt với ta, ta lấy tiền riêng hiếu kính bà không được sao?"
Triệu Yến Bình trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu nàng coi mình là người Triệu gia, ta nên là người dưỡng nàng."
A Kiều đang nghĩ làm thế nào để quan gia khỏi khách khí với nàng, không ngờ đột nhiên nghe quan gia nói muốn dưỡng mình.
Triệu Yến Bình nhìn nóc giường đáp: "Trừ phi chính nàng muốn chạy."
A Kiều vội nói: "Sẽ không, ta nói rồi, chỉ cần quan gia không chê ta, ta sống chết đều là người của quan gia."
Triệu Yến Bình nhắm mắt lại: "Được rồi, chờ ta có tin tức Hương Vân sẽ nạp nàng."
A Kiều cào nhẹ góc chăn, rất muốn hỏi lỡ như không có tin tức Hương Vân cô nương, chẳng lẽ quan gia muốn cấm cả đời mình?
Nhưng lời này không may mắn, quan gia khi còn nhỏ chịu khổ nhiều, A Kiều hy vọng quan gia có thể tìm được Hương Vân cô nương.
A Kiều không sợ chờ quan gia cả đời, nhưng nàng sợ khi quan gia tìm được Hương Vân cô nương, nàng đã già mất hết nhan sắc, đến lúc đó quan gia không vừa mắt nàng, hủy lời hứa không cần nàng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!