Thời gian buổi trưa, mọi người trong nha môn ăn cơm.
Triệu Yến Bình ngồi nghỉ ngơi ở hình phòng với một đám bộ khoái.
Buổi sáng trong huyện có án tử trộm cướp, Triệu Yến Bình dẫn người đi bắt nghi phạm, ai ngờ nghi phạm biết tin nên chạy thoát, một bang bộ khoái tách ra bắt người, mệt đến mồ hôi ướt đẫm, cuối cùng bắt được người trở về. Kỳ thật chỉ là tiểu án một xâu tiền, nhưng làm bộ khoái chính là như vậy, chạy tới chạy lui khắp nơi, vô cùng hao tổn nhẫn nại và thể lực.
"Triệu gia, đại nhân kêu ngài đến công phòng." Gã sai vặt Thuận nhi của Tạ Dĩnh tới truyền lời.
Triệu Yến Bình lập tức buông chén trà, đi đến công phòng.
Tạ Dĩnh đặt một phong công văn trên bàn, thấy Triệu Yến Bình tới, Tạ Dĩnh cầm công văn hướng qua hắn quơ quơ, mỉm cười nói: "Hàn tri phủ vừa phái người đưa tới, nói hai ngày mười tám và mười chín tháng này, triệu tập huyện lệnh của các huyện đến phủ thành họp, chủ yếu tổng kết chiến tích của ba quý đầu năm nay, bao gồm thuế ruộng và án kiện thẩm tra xử lí, ta muốn đưa Triệu huynh cùng đi để thấy việc đời, ý Triệu huynh thế nào?"
Tạ Dĩnh được phái đến huyện Võ An hôm đầu năm, sau khi đến nhận chức Tạ Dĩnh đắc tội một bọn rắn độc bản địa, Tạ Dĩnh quyết tâm diệt trừ tai họa này, bị bọn rắn độc trả thù suýt nữa bỏ mạng, trong lúc lâm nguy hoàn toàn dựa vào Triệu Yến Bình lấy một chọi mười cứu hắn, từ đó Tạ Dĩnh gọi Triệu Yến Bình là Triệu huynh, rất coi trọng Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chắp tay nói: "Đa tạ đại nhân coi trọng."
Tạ Dĩnh quan tâm nói: "Nếu ngươi theo ta đi phủ thành, lão thái thái trong nhà có người chăm sóc không?"
Triệu Yến Bình nói: "Có, trong nhà tiểu nhân có thiếp, còn có một đôi huynh muội hạ nhân."
Tạ Dĩnh nghĩ tới, cười nói: "Thế thì tốt, chúng ta cứ định vậy, ngươi chuẩn bị sẵn sàng trước, sáng sớm mười bảy chúng ta lên đường."
Triệu Yến Bình gật đầu.
Rời công phòng, Triệu Yến Bình đang định đi hình phòng dùng cơm, thủ vệ sai dịch huyện nha vội vàng tới tìm hắn, nói: "Triệu gia mau đi xem một chút, gã sai vặt Quách Hưng nhà các ngươi nói có người gây chuyện, thỉnh Triệu gia nhanh trở về! Đã dắt ngựa ra ngoài cho ngài, Triệu gia trực tiếp ra cửa là được!"
Triệu Yến Bình vừa nghe, sắc mặt vốn lạnh lùng càng thêm âm trầm, chạy nhanh hướng cửa hông ra vào của nha dịch huyện nha.
Quách Hưng nhìn thấy hắn, vội vã giải thích: "Quan gia, Triệu Tam gia lại đến đòi tiền lão thái thái, lão thái thái đuổi hắn không được, sợ hắn kiếm chuyện!"
Triệu Yến Bình xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa trở về trước.
Triệu lão thái thái bị Triệu Lương làm cho tức giận không nhẹ, Triệu Lương vừa đi, Triệu lão thái thái phải vịn cửa mới có thể đứng thẳng, A Kiều và Thúy Nương dìu bà lên giường trong tây phòng, để Triệu lão thái thái nằm thẳng xuống.
Người lớn tuổi tức giận thành như vậy không phải là việc nhỏ, A Kiều quỳ gối đầu giường nhẹ nhàng bóp trán cho Triệu lão thái thái, xoa ngực thuận khí, lại tống cổ Thúy Nương đi mời lang trung.
Triệu lão thái thái tiếc bạc, không cho Thúy Nương đi: "Một chút là hết, mời lang trung làm gì, bạc là nhờ gió to thổi vào nhà à?"
A Kiều thấy sắc mặt bà khó coi, kiên trì nói: "Sức khỏe ngài quan trọng, cần mời lang trung, ta sẽ trả tiền khám bệnh, coi như ta hiếu kính ngài."
Lời nói này làm Triệu lão thái thái mát lòng mát dạ, sâu sắc nhìn thoáng qua A Kiều.
Thúy Nương lập tức đi mời lang trung.
Phía trước phố của Triệu gia có một lão lang trung lớn tuổi không có trợ lý, láng giềng ai đau đầu nhức óc đều mời ông, lão lang trung cũng nguyện ý khám. Huyện nha cách khá xa, Quách Hưng vừa đến huyện nha, Thúy Nương đã mời lão lang trung lại.
Lão lang trung vọng, văn, vấn, thiết, vuốt râu dặn dò Triệu lão thái thái: "Nóng giận hại thân, tuổi càng lớn càng sợ cấp hỏa công tâm, ngươi lần này chỉ cách trúng gió một bước, ta kê đơn thuốc cho ngươi, uống điều trị nửa tháng, nửa tháng sau ta lại đến xem, trong lúc này ngàn vạn lần không thể tức giận."
Triệu lão thái thái hoảng sợ, nhìn chằm chằm lão lang trung nói: "Thiệt hay giả, nghiêm trọng đến vậy sao?"
Lão lang trung trừng bà nói: "Ta lừa ngươi làm chi? Tiệm bán thuốc không phải nhà ta mở, ngươi đi hốt thuốc có lợi gì cho ta?"
Triệu lão thái thái hiếm khi bị người ta làm sặc đến nỗi nói không nên lời.
A Kiều để Thúy Nương trông Triệu lão thái thái, nàng mời lão lang trung đến nhà chính, kêu lão lang trung chờ một chút, rồi đi đông phòng lấy giấy bút và phí khám bệnh.
Ngoại trừ mười lượng sính lễ của Triệu gia, Cậu đưa mười lượng bạc chuộc thân cùng với mười lượng do thái thái Liễu thị cho, trước khi xuất giá A Kiều tự mình tích cóp hai ba lượng bạc vụn, đều là tiền tiêu vặt Cậu lén cho nàng trong một năm qua.
Tiền khám bệnh, tiền thuốc, A Kiều bỏ túi tiền vào trong tay áo, ra gặp lão lang trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!