Chương 190: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Khi Tiêu Luyện được năm tháng, Tuyên Vương mới trở về lần nữa.

Lần trước gặp mặt, Tiêu Luyện mới sinh ra, hiện giờ tiểu gia hỏa đã biết lật, trắng trẻo mập mạp rất hoạt bát, Tuyên Vương bế nhi tử không nỡ buông ra. Tiểu Tiêu Luyện cũng không sợ người lạ, đôi tay bé nhỏ bụ bẫm vỗ mặt phụ vương, vỗ vai phụ vương, chơi đùa thân thiết với phụ vương.

Hương Vân ở bên cạnh nhìn, mãi đến bữa tối, nhũ mẫu ôm nhi tử đi, nam nữ không gặp đã lâu mới ôm nhau.

"Sao vẫn còn như tiểu cô nương vậy." Tuyên Vương khàn giọng nói bên tai nàng.

Hương Vân không hiểu ý hắn, mọi việc đều tùy hắn.

Một đêm triền miên, sáng sớm hôm sau Tuyên Vương phải đi, Hương Vân rời giường, ăn sáng với hắn rồi đưa hắn ra cửa.

Tuyên Vương ôm nhi tử, không lãng phí thời gian đoàn tụ, một nhà ba người đi ra khỏi chính viện, thấy mỹ nhân Cao thị trang điểm hoa hòe lòe loẹt đứng cạnh bức tường ngăn, bên cạnh chỉ có một tiểu nha hoàn. Nhìn thấy Tuyên Vương, Cao thị cười thẹn thùng, bước tới với thứ gì đó trong tay.

Tuyên Vương nhìn Từ thị bên cạnh.

Hương Vân rũ mắt giống đầu gỗ.

Chuyến đi này của Cao thị có tác dụng ngụy trang, nghĩ đến điểm này, Tuyên Vương dừng chân, chờ Cao thị tự mình mở miệng.

Cao thị vô cùng trân trọng cơ hội hiếm có lần này, cúi đầu trước Tuyên Vương, hai tay dâng lên đôi giày vải đế dày, nhẹ nhàng nói: "Vương gia ở trên chiến trường dẫn binh giết địch, thiếp không thể chia sẻ với Vương gia, nghĩ đến ngày hè oi bức, mang chiến ủng che chân nên làm hai đôi giày vải cho Vương gia, Vương gia thay đổi ở quân doanh sẽ thoải mái một chút."

Tuyên Vương nhìn đôi giày của nàng, gật đầu nói: "Có lòng."

Cao thị kích động nhìn hắn.

Lưu công công bước lên nhận đôi giày, Tuyên Vương lại nói với Cao thị: "Lui ra đi."

Có thể thành công giao giày cho Vương gia, Cao thị rất thỏa mãn, khi Vương gia mang giày của nàng làm thoải mái dễ chịu, thấy điểm tốt của nàng, lần sau Vương gia về phủ đệ, có lẽ sẽ tới viện của nàng, khi đó nàng chăm chỉ phụng dưỡng Vương gia, tranh thủ mang thai hài tử.

Cao thị hài lòng rời đi.

Tuyên Vương bảo Lưu công công đưa hai đôi giày cho Ngọc Lan, nhìn Từ thị nói: "Chiến ủng đúng là không thoải mái, nàng làm một đôi cho bổn vương theo kiểu này, làm xong thì phái người đưa đến quân doanh."

Hương Vân nhìn hai đôi giày vải với ánh mắt phức tạp.

Tuyên Vương vội vã xuất phát, hôn nhi tử, giao nhi tử cho nhũ mẫu rồi cưỡi ngựa rời đi.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ngọc Lan cùng chủ tử trở về hậu viện, thở phào nhẹ nhõm: "Làm ta hoảng hồn, còn tưởng Vương gia cảm động với bên kia, hóa ra chỉ muốn để ngài học làm một đôi giày."

Hương Vân không gượng nổi, nàng thà chịu đau một lần để sinh hài tử cho Vương gia chứ không muốn chạm vào kim chỉ.

Ngọc Lan hoàn toàn không biết gì cả, vô cùng vui vẻ chuẩn bị những thứ cần dùng cho chủ tử, vải giày và đế giày, còn có vài cây kim có độ dày khác nhau để làm giày.

Hương Vân nhìn những cây kim đó, hình ảnh sống không bằng chết trong am ni cô lập tức hiện lên, nàng quay mặt, kêu Ngọc Lan mang đồ đi.

Ngọc Lan thấy mặt chủ tử trắng bệch, nàng cũng hoảng sợ, nhanh chóng cất đồ đi, trở lại hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì.

Hương Vân cúi đầu nói: "Nữ công của ta không tốt, học không được, cũng không muốn học, ta sẽ giải thích với Vương gia, ngươi đừng quản."

Ngọc Lan làm sao dám quản, sắc mặt vừa nãy của chủ tử tựa như gặp quỷ.

Hương Vân không làm giày được, sợ Vương gia ở quân doanh chờ, mấy ngày sau viết một phong thơ, đồng thời còn nhờ người đem theo hai đôi giày do Cao thị làm.

Tuyên Vương căn bản không nhìn kỹ hai đôi giày do Cao thị làm, đang ở trong quân doanh, đột nhiên nhận được đồ của Từ thị, hắn cho rằng giày là do Từ thị làm, ngồi một mình trong lều, cầm hai đôi giày ngắm nghía, vừa vui vẻ nàng làm đôi giày nhanh như vậy vừa mở thư ra xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!