Thôn Đại Bàn cách huyện thành không gần cũng không xa, Triệu Yến Bình dẫn bốn bộ khoái đi theo sau xe lừa của phu thê Trương Đại Giang, đến thôn Đại Bàn đã gần buổi trưa.
"Quan gia, đây là nhà Trịnh thợ rèn!"
Trương Đại Giang trực tiếp ngừng xe trước cửa một nhà.
Trịnh thợ rèn vừa gõ sắt xong, nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm, tức phụ Trịnh gia ngồi trước bếp nhóm lửa, thấy phu thê Trương Đại Giang thật sự đưa mấy bộ khoái lại đây, tay tức phụ Trịnh gia run lên, hoảng loạn chạy vào nhà, đánh thức nam nhân nằm ngủ gật trên giường: "Thức dậy mau, bộ khoái tới!"
Dáng người Trịnh thợ rèn cường tráng, hai tay để trần giống thiết sắt, còn có một đôi mắt to như chuông đồng.
Nghe nói bộ khoái tới, trên mặt Trịnh thợ rèn cũng hiện lên vẻ chột dạ, dù sao đi nữa các bá tánh đều sợ quan gia.
Hai vợ chồng luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài, tức phụ Trịnh gia khi đi ngang bếp để ý trên bếp toàn là củi, nàng còn khom lưng dọn dẹp một chút.
Triệu Yến Bình ngồi trên lưng ngựa, hắn có ý đến Trương gia tìm Trương lão đầu tìm hiểu tình huống trước, sau đó mới đến Trịnh gia lục soát người, hiện tại Trương Đại Giang tự chủ trương đưa bọn họ đến trước cửa Trịnh gia, Triệu Yến Bình lộ vẻ không vui, vẫn chưa xuống ngựa.
Triệu gia bất động, nhóm bốn bộ khoái Trần Khánh cũng không nhúc nhích.
Năm người đều đeo bội đao, uy phong lẫm lẫm, các thôn dân phụ cận ra xem náo nhiệt cũng kinh sợ không dám lớn tiếng ồn ào.
Trịnh thợ rèn là tráng hán số một số hai ở thôn Đại Bàn, không ai dám trêu chọc hắn, Trịnh thợ rèn đã quen uy phong, nhưng thời điểm thấy Triệu Yến Bình một thân áo tím uy nghiêm, Trịnh thợ rèn khom người theo bản năng, chắp tay với Triệu Yến Bình tố khổ nói: "Quan gia chớ nghe bọn hắn nói bậy, hôm qua tiểu dân đi lên trấn đưa hàng, uống rượu ở tửu quán đến trời tối mới trở về, căn bản chưa gặp Trương Tam Lang, quỷ biết hài tử kia đi đâu!"
Tức phụ Trương Đại Giang nhào tới, giơ tay chỉ mặt hắn: "Ngươi nói dối! Từ khi Thạch Đầu chết đuối, hai vợ chồng các ngươi mỗi ngày đến nhà chúng ta lắc lư, tuyên bố muốn Tam Lang đền mạng Thạch Đầu, Tam Lang bị các ngươi dọa sợ tới mức hàng đêm đều gặp ác mộng! Hiện tại Tam Lang sớm không biến mất muộn không biến mất, đúng ngay thời điểm ngươi đi lên trấn uống rượu mới biến mất lúc trời tối, ngươi còn nói không quan hệ với ngươi!
Mau trả Tam Lang lại cho ta, nếu không ta liều mạng với ngươi!"
"Ngươi bớt hung hăng càn quấy đi, nếu ta bắt Tam Lang thì để thiên lôi đánh ta!"
Trịnh thợ rèn đẩy tức phụ Trương Đại Giang như đang nổi điên ra, sức lực hắn lớn, tức phụ Trương Đại Giang bị đẩy té nhào xuống mặt đất.
Lúc này Trương Đại Giang nóng nảy, xông tới muốn đánh nhau với Trịnh thợ rèn.
"Tất cả dừng tay!"
Triệu Yến Bình quát lên khiển trách.
"Nghe thấy không, quan gia kêu ngươi dừng tay!" Trịnh thợ rèn nắm cánh tay ốm yếu của Trương Đại Giang, đột nhiên quăng người ra ngoài.
Trương Đại Giang đánh không lại hắn, nghĩ đến bộ khoái là hắn mời đến, lập tức chạy đến trước ngựa Triệu Yến Bình: "Quan gia, Tam Lang chắc chắn ở bên trong, ngài mau đi vào lục soát!"
Triệu Yến Bình lạnh mắt nhìn Trịnh thợ rèn.
Trịnh thợ rèn đi đến bên cạnh, chỉ vào bên trong nói: "Người nhà bọn họ không có tư cách vào sân nhà ta, quan gia tới phá án cứ tùy tiện vào, hôm nay nếu quan gia có thể lục soát ra Trương Tam Lang ở nhà của chúng ta, ta tự chặt đầu mình!"
Tức phụ Trịnh gia cũng đứng bên cạnh hắn, nổi giận đùng đùng trừng mắt với tức phụ Trương Đại Giang .
Triệu Yến Bình kêu một bộ đầu khỏe mạnh can đảm cẩn trọng đi vào lục soát.
Nhà Trịnh thợ rèn không lớn, chỗ để giấu một hài tử bảy tuổi cũng có hạn, bộ đầu nhìn kỹ trước sau viện, chỉ dùng một khắc đồng hồ là đi ra, một tay đặt lên đuôi bội đao nói: "Triệu gia, bên trong không có ai."
Thân thể hai vợ chồng Trịnh thợ rèn càng ưỡn thẳng.
Tức phụ Trương Đại Giang đột nhiên khóc rống lên: "Ngươi là kẻ giết người, có phải Tam Lang đã bị ngươi giết chết ném tới thâm sơn cùng cốc nào đó không, ta liều mạng với ngươi!"
Nàng muốn liều mạng, Trịnh thợ rèn làm sao để nàng đánh tức phụ mình được, tùy tay đẩy nàng ra.
Thấy hai nhà lại muốn đánh nhau, Triệu Yến Bình cau mày, phân phó hai bộ khoái nói: "Tống Vĩ, Vương Xuyên, các ngươi canh giữ chỗ này, không được để phu thê Trịnh thợ rèn tự tiện rời đi."
"Trần Khánh, ngươi đến tửu quán trên trấn, nhìn xem có người có thể chứng minh lời của Trịnh thợ rèn hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!