Với nhân phẩm của Triệu Yến Bình, A Kiều không lo lắng hắn nhìn lén, chỉ sợ Triệu lão thái thái nhìn khe cửa, lão thái thái tối hôm qua núp góc tường nghe lén bọn họ, nói chuyện huỵch toẹt làm người ta mặt đỏ tai hồng, cũng có khả năng rình ở khe cửa.
A Kiều lấy áo cưới nàng ra, dẫm lên ghế treo áo cưới trên cửa làm thành rèm che khe hỡ giữa hai cánh cửa.
Cửa sổ phía nam dán giấy dầu rất chắc, có thể thông khí phòng mưa, chỉ không thông thoáng, người ngoài cửa thấy không rõ tình hình bên trong.
Chuẩn bị xong, A Kiều nhìn giường phía bắc, nàng cúi đầu, chậm rãi cởi nút áo.
Triệu Yến Bình chẳng những nằm phía trong giường đưa lưng về phía nàng, còn nhắm hai mắt lại.
Nhưng hắn nghe tiếng nước, nàng tắm thật cẩn thận, nhẹ nhàng vọc nước giống ăn trộm tra tấn sự nhẫn nại người ta.
Triệu Yến Bình kịp thời thay đổi hình ảnh trong đầu, suy nghĩ mấy cọc án treo chồng chất trong huyện nha.
A Kiều tắm xong rồi.
Nàng lau khô thân mình, mặc quần áo xong, dùng khăn bao tóc còn ướt vấn lên đỉnh đầu, thấy quan gia không phát giác, A Kiều đi đến mép giường, nhẹ giọng kêu: "Quan gia, ta tắm xong rồi, ngài đi tắm đi."
Bả vai Triệu Yến Bình cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình suy nghĩ quá nhập thần, không chú ý nàng đã tắm xong.
Triệu Yến Bình buông rèm giường, A Kiều đứng bên ngoài nhìn thấy, giúp hắn vén nửa bên màn lụa.
Triệu Yến Bình vừa nhấc đầu, nhìn thấy mặt nàng bị hơi nước hong ửng đỏ, non mềm giống mật đào chín trên cây, nhan sắc mê người, hàng mi dài ngượng ngùng rũ xuống, không dám nhìn hắn.
Triệu Yến Bình nhanh chóng rời giường.
A Kiều bò vào giường, bắt chước hắn treo rèm ngăn sậm màu lên, chỉ chừa đôi giày thêu đế trắng dưới giường.
Triệu Yến Bình quét mắt nhìn cánh cửa, thấp giọng nói: "Chút nữa ta sẽ giả vờ sai nàng chà lưng cho ta, nàng không cần để ý."
A Kiều đã hiểu, quan gia lại muốn diễn kịch.
Bởi tóc quấn khăn không thể nằm, A Kiều nghiêng người trên giường, mặt dán gối, nàng cắn môi, nghe động tĩnh bên ngoài.
Triệu Yến Bình có thói quen đứng lau mình tùy tiện, nhưng hôm nay trong phòng có nữ tử, tuy nàng chắc chắn sẽ không rình coi, Triệu Yến Bình cởi quần áo xong vẫn lập tức bước vô thùng tắm, ngồi đưa lưng về phía A Kiều. Động tác hắn rất lớn, tiếng nước bạch bạch, ngẫu nhiên còn giả bộ muốn A Kiều chà lưng cho hắn.
A Kiều đột nhiên cảm thấy diễn kịch như vậy cho Triệu lão thái thái xem cũng rất thú vị.
Yên lặng nghe xong một lát, A Kiều bỗng muốn nhìn quan gia một chút.
Sau này nàng sẽ phải quyến rũ quan gia, giờ nhìn trộm trước, tương lai đột nhiên nhìn sẽ xấu hổ đến nỗi cái gì cũng không dám.
Tim đập bùm bùm, A Kiều nhướn cằm, lặng lẽ nhích tới gần rèm giường vén lên một góc nhỏ. Bên ngoài còn một lớp màn lụa màu trắng, xuyên qua lớp rèm kia, A Kiều thấy quan gia ngồi trong thùng tắm, vóc dáng hắn cao như vậy, ngồi cũng lộ ra một mảnh lưng và bả vai.
Tuy nhìn không rõ, nhưng tim A Kiều muốn rớt ra ngoài, bả vai quan gia dày rộng, cánh tay cường tráng còn thô hơn đùi nàng.
Nam nhân đột ngột mở miệng, A Kiều sợ tới mức rụt tay lại, quay đầu vào trong.
Vành tai Triệu Yến Bình khẽ nhúc nhích, mặt lạnh lùng nhìn nghiêng, nhưng hắn không nghĩ A Kiều dám rình coi hắn, suy đoán nàng chỉ làm động tác tùy tiện nào đó, Triệu Yến Bình tiếp tục giả vờ phân phó: "Đem khăn đưa cho ta."
Nói xong, hắn đợi, sau đó bước ra thùng tắm.
A Kiều lấy tay che ngực, nhìn bả vai cũng kinh hồn, hiện tại nàng càng không có can đảm.
Triệu Yến Bình dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo.
A Kiều đỏ mặt xuống giường, đi thẳng đến đống quần áo dơ của hai người.
Triệu Yến Bình nói: "Cứ giao cho Thúy Nương, không cần nàng làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!