Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ

A Kiều khóc sưng cả mắt.

Nàng dậy sớm, Chu gia mời người chải đầu còn chưa tới, A Kiều từng học trang điểm ở Hoa Nguyệt Lâu, nàng kêu Thúy Nương đi vào bếp luộc trứng gà.

Thúy Nương tưởng rằng tiểu nương tử sắp vào cửa đói bụng, một quả trứng gà sao đủ ăn, Thúy Nương vào nhà bếp, lấy hai trứng gà trong giỏ, rửa sạch chuẩn bị bỏ vào nồi.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến một thanh âm không thiện cảm, Thúy Nương quay đầu nhìn thấy Kim thị, Thúy Nương trừng mắt nói: "Tiểu nương tử đói bụng, ta phải luộc trứng gà cho nàng, ngài làm Mợ còn luyến tiếc không cho cháu gái ăn hai quả trứng gà?"

Tính tình Kim thị chính là thích mềm sợ cứng, đặc biệt hôm nay không thích hợp nháo loạn vì hai quả trứng gà, cho nên Kim thị nhịn, nghĩ đến mục đích của mình, Kim thị còn cười với Thúy Nương, lại lấy ra một quả trứng gà trong giỏ đưa cho Thúy Nương: "Ngươi cũng đói bụng rồi, nấu thêm một quả cho mình ăn."

Thúy Nương nghi ngờ liếc nhìn bà một cái, không nhận: "Chồn chúc tết gà, ngài muốn làm gì?"

Kim thị muốn tát nha đầu chết tiệt kia của Triệu gia một cái bay về lại Triệu gia, nhưng vẫn duy trì gương mặt tươi cười, lấy cái ghế nhỏ ngồi cạnh Thúy Nương, nói chuyện phiếm hỏi thăm: "Tối hôm qua A Kiều nói chuyện với Cậu, sau đó A Kiều có nói gì với ngươi không?"

Thúy Nương vừa nhóm lửa vừa nói: "Chẳng nói gì, trốn trong chăn khóc thật lâu, khẳng định là nhà ngài làm nàng bị ủy khuất."

Kim thị thấy cảnh trượng phu và A Kiều ôm đầu khóc rống, tiếp tục hỏi: "A Kiều có cầm cái gì trong tay hay không?"

Kim thị hiểu trượng phu, hắn không có khả năng một chút của hồi môn đều không trợ cấp cho A Kiều, lấy không được sính lễ Triệu gia, Kim thị đã khó chịu, nếu trượng phu lại giấu tiền riêng cho A Kiều, Kim thị một hai phải cướp về.

Thúy Nương rốt cuộc minh bạch ý Kim thị, nàng nhìn chằm chằm Kim thị, đột nhiên trào phúng nói: "Có cầm, tiểu nương tử cầm theo hai hạch đào bằng vàng, bên trong đều là vàng ròng, treo ở dưới mắt, ngài đi lấy đi!"

Kim thị khiếp sợ trượng phu quả nhiên giấu hai hạch đào bằng vàng, đến khi nghe Thúy Nương nói xong, Kim thị mới phản ứng được, tức giận đứng lên, nắm lấy bả vai Thúy Nương muốn đánh người.

"Đủ rồi, không dứt có phải không?" Chu Sưởng chẳng biết xuất hiện lúc nào ở bên ngoài, lạnh giọng quát.

Thúy Nương nhìn thấy ông, vội vã cáo trạng: "Lão gia tú tài mau quản ngài… ô ô ô"

Lại bị Kim thị bịt miệng.

Chu Sưởng nghe được, biết Kim thị là người thế nào, Chu Sưởng cau mày, kêu Kim thị đi ra ngoài.

Trước khi Kim thị đi, bà khoa tay múa chân uy hiếp Thúy Nương không được lắm miệng.

Thúy Nương mặc kệ bà, luộc hai trứng gà xong, bỏ vào chén nước lạnh, hai tay cầm đi đông sương phòng, đẩy rèm cửa ra thấy A Kiều đã thay bộ áo cưới màu đỏ. Tân nương tử xuất giá đều mặc màu đỏ, tiểu thiếp chỉ có thể chọn sắc đỏ khác, nhìn A Kiều trước mắt, Thúy Nương cảm thấy nàng xinh đẹp vậy, có chút tiếc nuối thay nàng.

Nếu không gặp người Mợ có lòng dạ hiểm độc như Kim thị, A Kiều tỷ tỷ có thể làm chính thất của quan gia, trai tài gái sắc, thật tốt.

"Tiểu nương tử đều mặc xong rồi, thật đẹp!" Thúy Nương khen ngợi thiệt tình.

A Kiều không phải vội vã xuất giá, mà đợi thời điểm Thúy Nương rời đi, giấu túi đồ mà Cậu cho nàng vào trong ngực, để nơi khác nàng đều không yên tâm.

Trong chén có hai trứng gà, A Kiều lột một quả đặt một bên chờ nguội, một quả khác kêu Thúy Nương ăn.

Thúy Nương kỳ quái hỏi nàng: "Tiểu nương tử không ăn sao?"

A Kiều nhẹ giọng giải thích: "Luộc trứng gà để nguội, lột vỏ lăn trứng xung quanh khóe mắt vài lần, có thể giúp mắt giảm sưng."

Thúy Nương giật mình.

Sau đó thời điểm A Kiều lăn trứng gà, Thúy Nương nhìn không chớp mắt, phát hiện biện pháp của A Kiều quả nhiên dùng được, Thúy Nương xem A Kiều tựa như xem thần tiên, cảm thấy tiểu nương tử không gì làm không được.

Ngoài cửa Chu gia truyền đến tiếng người, người chải đầu đã tới.

Dù là tiểu thiếp, xuất giá cũng muốn trang điểm xinh xinh đẹp đẹp.

Kim thị lôi kéo nữ nhi Chu Song Song lại đây xem A Kiều chải đầu, nhưng đôi mắt hai mẹ con vẫn nhìn chằm chằm sính lễ Triệu gia, thậm chí còn muốn chạy qua lật xem tơ lụa trong rương, mở ngăn kéo bàn trang điểm ra. Thúy Nương tuy nhìn gắt gao, nhưng nàng chỉ có một người, ngăn được người này không ngăn được người kia, nên mẹ con Kim thị tuy không có trộm lấy đồ vật nhưng cũng kiểm tra triệt để sính lễ một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!