Chương 79: (Vô Đề)

Mùng chín tháng tư, ngày lành hoàng đạo, là ngày Thái tử đại hôn.

Đông cung chăng đèn kết hoa, hỷ khí dào dạt, nến đỏ khắc bàn long cháy vang lên tiếng lách tách, Thái tử và Thái tử phi đã làm xong lễ hợp cẩn đang được nội giám nữ quan vây quanh, chia nhau hướng về phía thiên điện Đông cung thay thường phục.

Tần Hàm Quân được cung nữ dìu, nhất cử nhất động khéo léo chuẩn mực, kì thực đây là dưới sự chỉ dạy lâu dài của cô cô dẫn dạy động tác của cơ thể đều là vô thức. Suy nghĩ của nàng sớm đã không biết bay đến nơi nào, cho đến hôm nay, đến khi người đã ở trong Đông cung, nàng vẫn không nghĩ rõ sự tình như thế nào lại đến bước ngày hôm nay.

Từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, vừa sinh ra nàng đã biết gió Tây Bắc thổi lên mặt, cảm giác đó giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt phải; biết lúc cát vàng đầy trời áp sát thành, che lấp cả bầu trời lẫn thái dương; cũng biết thúc ngựa phi nhanh dưới bầu trời rộng lớn, đó là loại hào hùng tùy ý.

Các quý nữ trong kinh thành không nói sai, nàng chính mà một người dã man đến từ một nơi ngang tàng bạo ngược, vốn nàng đã chuẩn bị trở lại nơi dã man đó, nhưng không biết làm sao lại tiến vào nơi tôn quý nhất trời đất này, trốn thâm cung trọng lễ nghĩa nhất.

"Mời Thái tử phi di giá."

Lời của cung nữ đánh gãy suy nghĩ của nàng, thay y phục xong, nàng được hầu hạ trở lại chính điện Đông Noãn Các, Thái tử đã đợi ở đó rồi.

Vừa nhìn thấy hắn, bước chân của Tần Hàm Quân thả chậm một cách không dễ phát hiện được. Có một việc nàng trước giờ chưa từng nói với người khác, lần đầu tiên gặp mặt Thái tử, nàng đã cảm thấy vừa kính vừa sợ.

Nàng từng so chiêu với các tướng sĩ dưới tay phụ thân, cũng từng một mình vật lộn với loài sói lang, đối mặt với kẻ thù chưa từng có suy nghĩ lùi bước. Nàng cũng rất rõ, nếu thật sự giao đấu Thái tử không phải là đối thủ của nàng. Nhưng loại kính sợ này, không hề sinh ra từ thực lực mạnh yếu.

Đối mặt với Thái tử, nàng luôn có cảm giác không phải đang đối mặt với một con người mà là một tòa hoàng cung trang nghiêm, một chiếc hoàng quyền cao nhất, một đạo thánh chỉ nói một không nói hai.

Những điều này khiến trong lòng một người lớn lên ở biên cương, cách xa quyền lực như nàng có cảm giác bỡ ngỡ, sợ hãi, đồng thời hết sức lo sợ.

Thái tử mặc thường phục màu vàng, nhìn thấy Tần Hàm Quân tiến vào thì vẫy tay.

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, im hơi lặng tiếng.

Tần Hàm Quân đứng đơ ở bên bàn hận không thể theo cung nhân chạy ra ngoài. Cô cô dẫn dạy chỉ bảo cho nàng vô cùng tận chức, nàng đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thái tử chầm chậm đến gần, "Có phải Thái tử phi đói rồi không?"

Tần Hàm Quân vô thức lắc đầu.

"Vậy thì nghỉ ngơi thôi." Thái tử dắt tay nàng.

"Thiếp, thiếp đói rồi……" Tần Hàm Quân không hề nghĩ nhiều, buột miệng nói ra, sợ hắn không tin bèn gian nan nhấn mạnh thêm lần nữa: "Đói thật rồi."

Thái tử xoay đầu nhìn nàng, qua một lúc mới nói: "Ta cũng thấy đói, cho người dọn bữa khuya lên đi."

Tần Hàm Quân thở phào một hơi, bỗng cảm thấy bản thân đang lừa mình dối người. Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, một đao này sớm muộn vẫn phải rơi xuống thôi, khi sự việc xảy đến nàng lại hy vọng một đao này đến càng muộn càng tốt.

Đêm khuya nên ăn những món dễ tiêu hóa, cung nhân bưng lên vài món làm từ bột, Tần Hàm Quân chọn sủi cảo gạch cua, trước mặt Thái tử là một bát mì nước Giáp Ngư.

Sủi cảo trong kinh thành làm rất tinh tế, một cái chỉ lớn bằng một đốt ngón tay, một ngụm đã ăn hết. Trải qua nhiều ngày huấn luyện khiến Tần Hàm Quân học được các lễ tiết khi dùng bữa của các khuê tú, nàng ăn từng ngụm nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, mới ăn được một nửa thì phát hiện Thái tử đã ăn xong rồi, buông đũa xuống rồi đang nhìn nàng.

Động tác vốn lưu loát lập tức trở nên cứng nhắc, chiếc sủi cảo đó dường như cũng trở nên không nghe lời, sau khi múc đến trên thìa thì bị trơn trượt rơi thẳng vào bát canh, một hai vệt canh lỏng bắn ra, rơi trên mặt bàn.

Cho dù là lúc mới học lễ nghi, nàng cũng chưa từng phạm phải loại sai lầm này, Tần Hàm Quân xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

"Chẳng lẽ Thái tử phi định vùi mặt vào trong bát luôn sao?" Giọng nói của Thái tử vang lên, trong lời nói dường như mang theo chút ý cười.

Mặt Tần Hàm Quân càng thêm nóng bỏng, nghe thấy lời này ngại không cúi đầu nữa, đành phải ngẩng đầu lên ăn nốt phần sủi cảo còn lại cho xong.

Cung nữ đi vào thu bát đũa xuống, hầu hạ hai người súc miệng rửa tay, sau đó lại lui ra ngoài.

Thái tử đứng dậy, lần nữa dắt tay Tần Hàm Quân.

Lần này, không thể nào viện cớ nữa rồi.

Lúc Thái tử đến cởi vạt áo của nàng, Tần Hàm Quân biết chỉ cần một động tác đẩy nhẹ thôi thì có thể đẩy người này ra rồi, nhưng tay của nàng dường như nặng nghìn cân làm thế nào cũng không nâng lên được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!