(Giai kỳ: là ngày hẹn hò hoặc ngày cưới)
Hai người lần đầu tiên gặp mặt như vậy, hoàng đế đã biết rồi chỉ hừ hai tiếng nhưng cũng không phản đối.
Cứ như vậy, cứ một hai ngày Diêm Mặc sẽ ngồi ở trên mái tường đợi Chử Thanh Huy.
Hai người gặp nhau cũng không có làm gì khác, có lúc vẻn vẹn chỉ nói vài câu như thế đã có thể làm cho tâm tình Chử Thanh Huy vui vẻ cả ngày.
Chớp mắt đến ngày hội Đoan Ngọ, trong cung bày tiệc chiêu đãi bách quan và các gia quyến.
Trước kia ở những trường hợp này, Diêm Mặc không hề có hứng thú, lần này thì đưa sư đệ theo tham dự.
Chỗ ngồi của hắn không gần phía trước, trước mặt là chỗ ngồi của hoàng tộc thân thích, nhưng hắn không định ngồi ở phía sau, với thị lực của hắn ngồi ở vị trí phía trên có thể nhìn rõ người ở hàng đầu.
Phùng Trọng Thanh ngồi bên cạnh, trường hợp lúc này cậu không cảm thấy cẩn trọng. Thân tuy ngồi ở trên nhưng quả đầu lại xoay khắp nơi, hận không thể nhìn rõ hết thảy hoàng cung này, bách quan này.
Nơi cậu nhìn nhiều nhất đương nhiên là người ở hàng cao nhất, đặc biệt là Chử Thanh Huy, nhìn rất nhiều lần mới do dự hỏi Diêm Mặc: "Đại sư huynh, đó có phải là tẩu tẩu không?"
Khó trách cậu lại hỏi như vậy, hai người chỉ gặp mặt một lần, lần đó Chử Thanh Huy đang giả nam trang còn tùy tiện cùng ngồi trên đất với cậu. Mà trước mắt, nàng vận cung trang, mặt được tô một lớp son phấn, trang sức phiền phức mang ở trên người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh hoàng hậu, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt phù hợp, nhìn vừa tôn quý vừa lạnh nhạt, so với hình tượng ngày hôm đó quả thật khác biệt rất lớn.
"Phải." Diêm Mặc hiếm khi thấy nàng long trọng đoan trang như vậy, không khỏi nhìn thêm hai lần.
Vừa vặn Chử Thanh Huy cũng nhìn qua, ý cười bên khóe môi càng sâu thêm, đôi mắt cũng hơi cong lên, xa xa giơ ly rượu lên ra dấu về phía bên này
Diêm Mặc còn chưa làm gì thì Phùng Trọng Thanh đã vội vàng giơ rượu hùng hoàng ở trên bàn lên, cùng kính nàng một ly, còn vui vẻ nói với Diêm Mặc: "Đại sư huynh huynh xem, tẩu ấy còn nhớ đệ, kính rượu với đệ nữa. Ực…… rượu trong cung khá ngon, chỉ là hơi nhạt."
Diêm Mặc lại không hề cho rằng cục bột đang kính rượu sư đệ, nhất định là cho hắn lại bị sư đệ cướp mất, hắn bưng ly rượu chậm hơn người khác một bước, đang dùng đầu ngón tay chầm chậm xoay ly không nói chuyện.
Phùng Trọng Thanh đang vui vẻ nhấm nháp thức ăn trên bàn, bỗng run rẩy một trận, rụt cổ sờ gáy lẩm bẩm: "Sao đột nhiên cảm thấy hơi lạnh nhỉ…… uống nhiều rượu chút vậy."
Phía trên, hoàng hậu thấy Chử Thanh Huy kính rượu cũng liếc nhìn sang bên đấy một hồi, hỏi: "Vị thiếu niên bên cạnh Diêm tướng quân, chắc là sư đệ của hắn?"
Chử Thanh Huy gật đầu, "Đúng vậy, cậu ấy là tiểu sư đệ của tiên sinh, tên là Phùng Trọng Thanh." Lúc nói đến cái tên này, nàng lại nhớ đến Thanh Thanh, trong giọng nói có vài phần ý cười.
"Trông tuổi tác không lớn mà đã có bản lĩnh như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Hoàng hậu khen ngợi.
Chử Thanh Huy nghe xong, lại bưng ly rượu lên kính về phía bên đó, ly đầu tiên của nàng quả thật là muốn kính Diêm Mặc, bây giờ ly thứ hai, mới chân chính kính Phùng Trọng Thanh. Dù sao trong tay là chỉ là rượu trái cây, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm nhỏ không hề lo lắng sẽ bị say.
Vừa vặn Diêm Mặc đang đáp lời một võ tướng bên cạnh hắn, trong lúc phân tâm không chú ý đến, lại bị sư đệ cướp trước.
Phùng Trọng Thanh uống rượu xong, nấc một tiếng, dư vị tốt đẹp, "Sư huynh nhìn xem tẩu tẩu lại kính đệ nữa, rượu trong cung quả nhiên không tệ, chỉ là thật kì lạ sao càng uống càng thấy lạnh?"
Cậu gãi gãi đầu, nghĩ không hiểu thì không nghĩ nữa, lại rót một ly.
Chử Thanh Huy kính xong hai lần, dứt khoát lần lượt cùng các vị đường biểu huynh đệ tỷ muội uống rượu.
Hoàng hậu nhìn tình hình, nói: "Tuy là rượu hoa quả nhưng cũng có tác dụng chậm, con uống quá nhiều sau đó đầu sẽ đau, không được uống nữa." Nói xong, lệnh cho cung nữ bưng canh giải rượu lên.
Chử Thanh Huy đã kính xong những người có cùng bối phận, liền ngoan ngoãn gật đầu an tâm xem biểu diễn ở dưới đài.
Rượu hoa quả quả thật có chút mạnh, không lâu sau Chử Thanh Huy cảm thấy buồn ngủ, che miệng ngáp một cái nhỏ giọng nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, con muốn trở về cung."
Tiệc rượu đã tiến vào giai đoạn cuối, lúc này ra khỏi bàn tiệc không hề xem là thất lễ, hoàng hậu gật đầu dặn dò Tử Tô vài câu, lệnh cho nàng ấy hầu hạ cho tốt mới để Chử Thanh Huy lui xuống nghỉ ngơi.
Chử Thanh Huy duy trì hình dáng, hành lễ với đế hậu, mới lui xuống.
Ra khỏi cung điện tổ chức tiệc, nàng càng buồn ngủ có chút chống không nỗi nữa dựa nửa người lên trên người Tử Tô.
Tử Tô đỡ nàng đi một đoạn bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng thẳng tắp ở phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!