Chử Thanh Huy mải lo cùng Diêm Mặc nói chuyện, lúc vô ý ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu thiếu niên vừa rồi, trên mặt là một đôi mắt tròn long lanh đang trợn mắt nhìn bọn họ với vẻ không dám tin.
Nàng có chút không tự nhiên, lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của Diêm mặc, liền hỏi hắn: "Vị này là?"
Nhìn gương mặt ngốc đần của Phùng Trọng Thanh, Diêm Mặc không muốn nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi nói: "Sư đệ."
Chử Thành Huy "ồ" một tiếng, nàng cũng nghe thấy tin tức Thượng Thanh Tông đưa sính lễ đến kinh thành nhưng không ngờ sư đệ của Diêm Mặc là một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, trông còn không lớn bằng nàng nữa.
Nghĩ đây là người trong sư môn của hắn, nàng không khỏi đẩy Diêm Mặc một cái nhỏ giọng nói: "Sao tiên sinh không giới thiệu cho hai người bọn ta biết một chút?"
Diêm Mặc nghe vậy mới đưa mắt nhìn Phùng Trọng Thanh, dùng mắt ra hiệu bảo cậu qua đây.
Đầu óc Phùng Trọng Thanh rối loan. Một lúc nghĩ đại sư huynh với sư đệ mới này rốt cuộc là có quan hệ gì? Một lúc lại nghĩ, cho dù là sư huynh đệ hình như cũng không có thói quen kéo kéo ôm ôm còn thân mật như vậy nhỉ! Cậu thử tưởng tượng cảnh tượng các sư huynh đối với mình như vậy, cả người chịu không được run rẩy một trận cả người nổi đầy da gà.
Tuy là như vậy, nhìn thấy đại sư huynh gọi cậu, đôi chân cậu không theo sai khiến của chủ nhân, đã đi qua đó rồi.
Diêm Mặc giới thiệu cậu với Chử Thanh Huy trước, "Phùng Trọng Thanh."
Chử Thanh Huy cong đôi mắt, "Xin chào Phùng sư đệ."
Phùng Trọng Thanh ngơ ngác gật gật đầu.
Tầm mắt Diêm Mặc quét qua cậu: "Còn không gặp qua tẩu của ngươi?"
Phùng Trọng Thanh rụt cổ một cái, vô ý thức nói: "Chào tẩu
------ tẩu?!!!"
Chử Thanh Huy vừa bị cách gọi của Diêm Mặc làm cho nóng mặt, lại bị tiếng hô lớn bất ngờ của cậu làm cho giật mình nhảy dựng.
Diêm Mặc vỗ nhẹ vai của nàng để nàng yên tâm, mắt ưng nhìn về phía Phùng Trọng Thanh, trong lời nói mang ý nhắc nhở: "Sư đệ."
Phùng Trọng Thanh lại rụt cổ, gương mặt nhanh chóng rụt vào trong vạt áo, đón lấy ánh mắt lạnh như đao của sư huynh trong lòng cậu vẫn không nén được sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Hắn, hắn là tẩu tẩu, vậy……. công chúa đâu?"
Thấy cậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, rõ ràng thịt trên má đều đang run rẩy nhưng vẫn muốn truy hỏi đến cùng, Chử Thanh Huy cảm thấy buồn cười, lại tò mò cậu vì sao lại có nghi vấn như vậy bèn mỉm cười nói: "Ta chính là công chúa đây."
Vừa nói xong, nàng mới nhớ ra hôm nay mình xuất cung phải giả nam trang, vội giải thích: "Mặc bộ y phục này là để thuận tiện xuất hành."
Nghe xong lời này, Phùng Trọng Thanh nhìn chăm chú đánh giá gương mặt nàng, nhìn đến mức Chử Thanh Huy cảm thấy không được tự nhiên còn Diêm Mặc cảm thấy ngứa tay. Lúc này cậu mới thở phào một hơi, cả người mềm nhũn dựa ở trên tường giống như sống sót sau tai nạn tự lẩm bẩm một mình: "Còn may, còn may, dọa chết đệ rồi, dọa chết đệ rồi……"
Diêm Mặc không vui: "Đây chính là lễ tiết của đệ?"
Chử Thanh Huy đè chặt tay của Diêm Mặc lắc đầu, "Không sao, ta thấy sư đệ vội lên đường nhiều ngày chắc mệt rồi."
Nhưng Diêm Mặc lại không thấy vậy, nếu mệt rồi sao vừa đến liền quấn lấy hắn tìm đòn? Nghĩ đến vừa rồi còn một trận đấu chưa đánh xong, hắn thấp giọng nói với Chử Thanh Huy vài câu, đỡ nàng đi đến bên cạnh ngồi xuống còn một tay xách cổ áo Phùng Trọng Thanh trở về võ trường, lời ít ý nhiều: "Tiếp tục."
Thân thủ Phùng Trọng Thanh không tồi, tuy ở sư môn bị các sư huynh đè thành đối tượng để đánh nhưng ở ngoài sư môn là cậu đè người khác lại đánh. Lần này trước lúc đến kinh thành cậu đánh bại các sư huynh, lòng tin không khỏi tăng cao cho nên vừa đặt chân vào phủ đã quấn lấy Diêm Mặc muốn giao đấu.
Tuy vừa rồi trải qua một phen hú vía, nhưng vừa về đến võ trường cậu lập tức tỉnh táo lại, bày thế trận chờ quân địch.
Sau đó với mười mấy hiệp đã bị đại sư huynh đánh đến tự mình biết mình, lại qua mười mấy hiệp cậu bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Theo Diêm Mặc thấy, tuy không thường đánh nhau với sư đệ nhưng trong đoạn thời gian này đây lại là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp, không khỏi bị kích thích ý chí chiến đấu, đánh người nằm bò về phía sau bị ném ở một bên, còn mình ở trong sân tiếp tục uy vũ mạnh mẽ.
Phùng Trọng Thanh giống như sợi vải bị đứt nằm ở trên đất, rối ren hoa mắt, ngôi sao xoay đầy đầu.
Chử Thanh Huy đi qua ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Sư đệ?"
Phùng Trọng Thanh chớp chớp mắt, nhớ đến hiểu lầm trước đó lập tức đỏ mặt, vội bò lên ngồi dậy, lắp bắp: "Tẩu, tẩu tẩu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!