Chử Thanh Huy có thể nói là gần như chạy trốn, sau khi để ý biết bản thân đã nói gì, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vẻ mặt của Diêm Mặc, nàng luống cuống đứng dậy đi ngay.
Về đến cung Vĩnh Lạc nàng lập tức nhào lên giường mềm, kéo chăn bọc chính mình lại nằm ở trong đó nức nở vài tiếng, trong lòng hoảng loạn sợ hãi rất lâu.
Nhưng khi sợ hãi xấu hổ lúc đầu qua đi trong đáy lòng lại dần dần xuất hiện một loại vui vẻ không thể khống chế được. Hơn nữa loại vui vẻ này rất chậm chạp lại không có sức để chống cự, chiếm giữ cả trái tim nàng.
Rất nhanh, cả thể xác và tinh thần nàng đều tràn ngập loại vui vẻ này. Có một giọng nói ở bên tai nàng bảo, nàng muốn hắn làm phò mã của nàng, nàng chính là muốn hắn làm phò mã của nàng.
Nghĩ như vậy Chử Thanh Huy lật người bò dậy muốn chạy đến Tê Phượng cung, may là bị Tử Tô ngăn lại trang điểm thay y phục lần nữa.
Tử Tô nhìn người trong gương đồng, khóe mắt chân mày không giấu được vui vẻ, ngay cả dung mạo vốn đã xinh đẹp càng thêm rung động lòng người.
Nàng vốn không biết tình cảm của công chúa đối với Đại tướng quân, trước kia bị hoàng hậu gọi đến hỏi một lần mới lờ mờ hiểu rõ, trước mắt thấy công chúa vui vẻ như vậy trong lòng suy đoán khẳng định là có liên quan đến Đại tướng quân.
Chử Thanh Huy một khắc cũng ngồi không yên, trang điểm xong thì giống như một con chim nhỏ vui vẻ bay vào Tê Phượng cung, "Mẫu hậu mẫu hậu----"
Hoàng hậu đang nói chuyện với nữ quan, thấy nàng vui vẻ ra mặt chạy đến, còn chưa mở miệng mà mặt cũng đã bị sự vui vẻ của nàng truyền sang mà mỉm cười theo, "Không phải là nhặt được bảo bối gì đấy chứ, trông con vui vẻ như vậy."
Chử Thanh Huy đến ngồi bên cạnh hoàng hậu, khoác cánh tay bà nhẹ lắc, giọng nói mềm mại giống như một con mèo nhỏ: "Mẫu hậu, con tìm được phò mã rồi."
Hoàng hậu còn chưa nói, bên cạnh đã có người che miệng cười ra tiếng. Trong lời Liễu Phiêu Nhứ giấu không được ý cười, "Vậy thì phải chúc mừng công chúa rồi."
Từ nhỏ bà lớn lên cùng hoàng hậu, sau đó hoàng hậu nhập cung bà cũng theo vào hầu hạ trước sau, tình cảm hai mươi mấy năm sớm đã thân thuộc như chị em rồi, dù là Thái tử gặp bà cũng phải tôn kính gọi một tiếng Liễu cô cô. Lời vừa rồi nếu là người khác nói thì nhất định là vượt khuôn pháp, còn là bà nói thì lại thể hiện rõ sự thân thiết.
Chử Thanh Huy chỉ lo bản thân lòng đầy vui vẻ lại quên mất trong điện còn có người, nghe thấy lời của Liễu Phiêu Nhứ thì xấu hổ chốc lát nhưng từ nhỏ nàng ở trước mặt các vị trưởng bối làm nũng quen rồi, lập tức không chịu: "Cô cô......"
"Được được được, là nô tì nói sai rồi." Liễu Phiêu Nhứ tươi cười đầy mặt," Công chúa nhất định có nhiều chuyện riêng tư muốn nói với nương nương, nô tì không ở đây làm phiền nữa." Nói xong thì hành lễ lui xuống, còn mang những người hầu hạ còn lại ở trong điện ra ngoài điện.
Trong điện chỉ còn lại mẹ con hai người, hoàng hậu sờ đôi má mịn màng của Chử Thanh Huy, "Người đó có phải là thần võ Đại tướng quân không?"
"Ơ?" Chử Thanh Huy kinh ngạc nói: "Sao mẫu hậu biết?"
Trong lòng hoàng hậu thầm nói một câu đứa trẻ ngốc, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đoán thôi, xem ra ta đoán trúng rồi?"
Chử Thanh Huy ngại ngùng cười khẽ, vùi khuôn mặt non nớt xinh đẹp của nàng vào lòng mẫu hậu, lại nhịn không được mở một mắt lén nhìn hoàng hậu, mang theo chút cẩn thận nói: "Mẫu hậu, con vừa gặp hắn trong lòng rất vui vẻ, muốn hắn làm phò mã của con, người nói được hay không?"
"Được, sao lại không được? Chỉ cần Noãn Noãn vui vẻ là được." Hoàng hậu sờ đầu nàng, trong lòng ngược lại có chút khó hiểu rõ ràng hôm qua nữ nhi còn chưa rõ tâm ý của bản thân, sao vừa chớp mắt đã hiểu ra rồi?
Chử Thanh Huy vui vẻ ôm lấy mẫu hậu nàng, sau khi vui vẻ qua đi, lại thấp thỏm hỏi: "Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?"
Hoàng hậu nói: "Sẽ thôi, phụ hoàng thương con nhất, sẽ đồng ý thôi."
Trong lòng Chử Thanh Huy trào lên một luồng nhiệt nóng, hốc mắt không tự giác có chút ẩm ướt, nàng chớp chớp mắt, ngả vào lòng hoàng hậu, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu thật tốt."
Hoàng hậu khẽ cười, "Chỉ sợ tương lai có phò mã rồi, ở trong lòng con, người tốt nhất chính là phò mã đó."
Chử Thanh Huy lắc đầu khẳng định, "Nhất định là phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng hậu lại sờ đôi má và trái tai nàng, tuy nói chuyện tương lai không nên nói trước nhưng trước mắt nghe được lời này của nữ nhi, trong lòng vẫn rất vui mừng.
Chử Thanh Huy chơi mảnh ngọc bội trên eo hoàng hậu, khóe môi mỉm treo nụ cười im lặng được một lúc không biết nghĩ ra điều gì, nụ cười từ từ biến mất, bỗng mở miệng hơi do dự nói: "Mẫu hậu, người nói xem hắn sẽ thích con chứ? Hắn có thể sẽ không bằng lòng làm phò mã không?"
Hoàng hậu nghe thấy đau lòng không thôi, nữ nhi chưa từng suy tính thiệt hơn như vậy, sợ hãi bất an? Hoàng hậu bỗng hiểu nỗi phẫn nộ của hoàng đế tối qua, nếu tương lai có người khiến Noãn Noãn đau lòng e rằng bản thân sẽ giống như hoàng đế, không bỏ qua cho người đó.
Trong lòng hoàng hậu thầm thở dài, ngoài miệng lại nói: "Noãn Noãn của mẫu hậu tốt như vậy, khắp thiên hạ này có ai không thích? Có ai không bằng lòng làm phò mã? Con chỉ cần nhớ, con là nữ nhi duy nhất của hoàng đế Đại diễn, thân phận của con là công chúa tôn quý không ai sánh bằng, đủ để sánh đôi với bất kỳ ai trên thiên hạ này. Cho nên Noãn Noãn, con cứ là chính bản thân con là đủ rồi."
"Là chính bản thân con......" Chử Thanh Huy nghiền ngẫm những từ này.
"Đúng vậy, làm điều mình thích, làm chính bản thân con. Ai cũng không thể khiến con chịu uất ức, cũng không cần chịu uất ức vì người khác. Bằng không mẫu hậu sẽ rất đau lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!