"Người trong lòng Noãn Noãn, sợ là thần võ Đại tướng quân Diêm Mặc."
Trong tẩm cung bỗng chốc im lặng, hoàng đế cảm thấy bản thân có thể đã nghe lầm, thế là nói: "Mạn Mạn vừa nói gì?"
Hoàng hậu thở dài, "Lời thiếp nói là thật đó, không nói đùa với bệ hạ đâu."
Hoàng đế một câu cũng không nói, im lặng đứng lên khoác lấy ngoại bào muốn đi.
Hoàng hậu vội gọi hắn: "Bệ hạ đi đâu thế?"
"Đi tóm tên dã nam nhân đó ra." Sắc mặt hoàng đế lạnh lùng, nói đến nghiến răng nghiến lợi giống như lãnh thổ của sư tử bỗng nhiên bị xâm phạm, đang cố cưỡng chế cơn giận giữ ngất trời.
Nếu để các quan lại và cung nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn, e rằng hai đùi sớm đã run rẩy lập tức quỳ xuống. Nhưng hoàng hậu không sợ, vừa tức vừa buồn cười nói: "Quay lại!"
Hoàng đế sao có thể nghe vào, động tác nhanh như gió chớp mắt đã sắp ra khỏi tẩm cung.
"Hôm nay bệ hạ đi khỏi chỗ thiếp, say này không cần đến nữa." Hoàng hậu ở phía sau lạnh lùng nói.
Lời nói này như trong ngày đông lạnh giá bị một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, vừa vặn đem hoàng đế đang tức giận ngút trời như ngọn lửa đang cháy
---- dập tắt, chỉ còn lại đốm lửa nhỏ lung lay, vài vệt khói lờ mờ.
Thân hình hoàng đế cứng đờ đứng ở cửa cung.
Hoàng hậu không nhìn hắn nữa, chậm chạp nằm xuống, còn xoay người lại.
Tổng thái giám Đức công công canh giữ ngoài cung nghe thấy tiếng động, liếc nhìn vào nội điện, lại liếc sang hoàng đề đứng ở cửa cung tiến thoái lưỡng nan, đầu đang cúi thấp càng cúi thấp hơn vẫn là cho một bậc thang để bệ hạ bước xuống, chạy chậm tiến lên, khom người nói: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Hoàng đế nhẹ ho một tiếng, "...... Nước nóng."
"Vâng." Đức công công không hề nghĩ tại sao bệ hạ nương nương vừa mới tắm gội xong, bây giờ lại muốn nước nóng, chỉ làm tròn bổn phận cho vài tiểu nội giám đi xách nước.
Hoàng đế sai bảo người xong xoay người đi trở về, giống như vừa rồi hắn khí thế cuộn trào mãnh liệt chỉ để gọi nước nóng mà thôi.
Thấy lưng hoàng hậu xoay lại với hắn, hoàng đế cởi ngoại bào, ngoan ngoãn bò lên giường long phụng, vén ra chăn mỏng nằm vào rồi kéo người bên cạnh vào lòng mình.
Hoàng hậu vốn cũng không tính lạnh nhạt hắn, thân thể mềm mại thuận theo, quay đầu nhìn hắn, "Không kích động nữa?"
Hoàng đế lắc đầu.
"Còn tức giận sao?"
Sắc mặt hoàng đế vẫn không vui như cũ, "Tức giận."
Hoàng hậu sờ mặt hắn, khẽ thở dài nói: "Không trách bệ hạ tức giận, lúc đầu thiếp cũng không thể tin nhưng có thể như thế nào, bây giờ không phải là lúc tìm người tính sổ, ít nhất phải làm việc này rõ đầu đuôi sau đó tiếp tục nghĩ nên làm thế nào."
Tính cách hoàng đế xưa nay không dễ kích động, nhưng bất kỳ một phụ thân nào khi nghe nói nữ nhi duy nhất ở dưới mắt mình bị một dã nam nhân lớn tuổi cướp đi, sợ rằng đều khó mà bình tĩnh được. Người hắn tuy được hoàng hậu kéo trở lại, nhưng trong lòng vẫn khó chịu không thôi, "Noãn Noãn thật sự nhìn trúng rồi?"
"Theo thiếp thấy là vậy, trước giờ chưa từng nhìn thấy Noãn Noãn có vẻ mặt như vậy."
Hoàng đế hừ một tiếng, "Diêm Mặc đó có gì tốt, vừa lớn tuổi, tướng mạo lại xấu, võ phu thô lỗ, trong những thị vệ đó ta nhắm mắt bắt ra một người đều trẻ hơn hắn, anh tuấn hơn hắn."
Hoàng hậu biết hắn còn đang tức giận, cho nên cố ý hạ thấp người ta. Trên thực tế lấy chiến công của Diêm Mặc ra mà nói, tuối của hắn bây giờ là hai mươi tư, đủ xứng với một câu tuổi trẻ đầy triển vọng. Hoàng hậu cũng gặp qua hắn, tướng mạo tuy không phải dạng anh tuấn thư sinh mà các tiểu cô nương thích, nhưng cũng dáng vẻ đường đường, oai phong bất phàm. Hơn nữa võ công hắn lại cao, võ tướng trong triều nếu chỉ luận thân thủ thì ít có người có năng lực hơn hắn.
Một người trẻ tuổi tài năng anh tuấn như vậy, sao đến miệng hoàng đế lại thành võ phu vừa già vừa xấu chứ? E rằng trong lòng hắn vẫn còn đang ghen.
Hoàng đế đúng là ghen thật, bảo bối nâng ở trong tay hơn mười mấy nắm, một ngày bị người đàn ông khác cướp đi, sao hắn có thể cam tâm. Nếu người đàn ông đó là hắn tự mình chọn cho nữ nhhi, tuy trong lòng không vui cũng chỉ có thể bóp mũi thừa nhận, kết quả lại bị một dã nam nhân chặn lại, cơn giận này làm sao nuốt xuống.
Hoàng hậu nhẹ nhàng dụi ngực hắn. Thật ra lúc đầu khi biết tâm tư của nữ nhi, hoàng hậu đối với Diêm Mặc cũng không vừa lòng, nói cho cùng thì tuổi tác có chút lớn, tính cách cũng không đủ ôn hòa đó là chưa so với các công tử xuất thân thế gia chỉ so với các ngự tiền thị vệ mà nói vẻ ngoài của hắn không thắng nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!