Thư phòng.
Tiếng trầm thấp của Tiêu Uyên vang lên: "Hoàng Tử phi tình trạng bao lâu ?"
Mặc Hương quỳ sụp xuống, nước mắt như mưa: "Bẩm cô gia, chỉ mới mấy ngày gần đây. Có lúc quên những chuyện nhỏ xảy gần đây, khi quên những chuyện cách đây vài năm. Gần đây nô tỳ thử dò xét, dường như cả những ký ức thời thơ ấu, Hoàng Tử phi cũng còn nhớ rõ."
"Vì ngươi bẩm báo?"
- Đôi mắt Tiêu Uyên lạnh lùng trầm xuống.
"Hoàng Tử phi cho phép nô tỳ , bảo rằng dạo gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi. Người còn dặn cô gia bận rộn chính sự, gây phiền phức cho ngài."
Tiêu Uyên nhắm mắt thật chặt, sự đau đớn và tự trách như xé toạc lồng ngự-c, lan tràn từng chút một.
Hồi lâu , mới khàn giọng lệnh: "Ngươi về , mang nghiên mực theo, đừng để nàng phát hiện điều gì khác thường. Dù nàng quên điều gì, cũng nhắc đến mặt nàng. Có gì cứ bẩm báo với là đủ."
"Vâng."
- Mặc Hương nuốt nước mắt, lặng lẽ lui ngoài.
Bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Uyên dần dần cong xuống, ghế, hai tay ôm lấy mặt, lâu cũng nhúc nhích. Những giọt nước trong suốt từ kẽ tay chảy xuống, tí tách rơi mặt đất.
Tại Ngô Đồng Viện.
Cả ngày trời, Thẩm An An chỉ trong phòng, ngoài cũng di chuyển, chỉ yên lặng tựa ghế mềm, dõi mắt khung cửa sổ, ngắm ánh mặt trời di chuyển chầm chậm lặn xuống đường chân trời.
Mặc Hương lo lắng vô cùng, nhưng khuyên thế nào, nàng cũng chịu bước khỏi phòng.
Thẩm An An , bản quên mất một chuyện. Giống như từng sợi chỉ trong ký ức rút dần , để một trống mênh mang trong tâm hồn, cảm giác hoang mang và sợ hãi bao trùm lấy nàng.
Nàng dám, cũng đối diện với Tiêu Uyên. Sợ rằng sự bất an và lo lắng trong lòng sẽ truyền sang . Sợ rằng sẽ phát hiện điều bất thường, ảnh hưởng đến cục diện hiện tại.
Triều chính đổi từng giây từng phút, thể phân tâm vì nàng, càng thể vì nàng mà đau lòng.
Mặc Hương theo nàng từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng. Nàng rón rén tiến lên, giọng khàn khàn: "Hoàng Tử phi, tranh của là do lão phu nhân đích truyền dạy. Nếu cảm thấy buồn chán, thể vẽ tranh để gi
-ết thời gian."
Đôi mắt Thẩm An An khẽ sáng lên.
, vẽ tranh thể giúp gi
-ết thời gian, cũng thể lưu giữ những ký ức mà nàng quên, những điều nàng lo sợ sẽ lãng quên mãi mãi.
Những ngày tiếp theo, nàng gần như đều án thư, từng xấp giấy tuyên chỉ chồng chất dày thêm theo thời gian.
Tiêu Uyên bận rộn với chính vụ, chỉ tối muộn mới về. Khi thấy tiếng bước chân vang lên trong sân, nàng vội vàng thu dọn tranh vẽ, giả vờ như chuyện gì, trò chuyện vui vẻ với .
Vì quá bận, nên cũng phát hiện điều gì khác thường.
Sáng hôm đó, thấy Mặc Hương mang thuốc tới, nàng cau mày: "Sao uống thuốc nữa? Chẳng uống mấy ngày ?"
Tiêu Uyên dịu giọng dỗ dành: "Đại phu , uống đủ mười thang mới thể dưỡng thật ."
"Thân thể vẫn khỏe mạnh mà."
- Nàng bĩu môi, đầu tránh chén thuốc đắng đến tê lưỡi.
Tiêu Uyên nhận bát thuốc từ tay Mặc Hương, một tay ôm lấy eo nàng, giọng ôn hòa: "Nghe lời, dưỡng cho , chúng mới thể con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!