Chương 257: Không Còn Nhớ Gì Nữa.

Tiêu Uyên đặt bút xuống, tất cả tấu chương phê duyệt xong. Hắn cũng kết thúc vòng lặp từng chữ một.

"Lui xuống ."

Giọng lạnh nhạt vang lên như một lệnh ân xá. Khánh Phong cúi hành lễ, đó nhanh chóng rời khỏi thư phòng như thể chân dầu bôi trơn.

Ánh chiều tà rực đỏ, chói lọi nhưng hề gay gắt. Tiêu Uyên ngẩng đầu song cửa lâu, lồng ngự

-c dâng lên một cơn đau âm ỉ.

Hắn thất thần một lúc lâu, cuối cùng cũng dậy rời khỏi thư phòng.

Tại Ngô Đồng Viện.

Mặc Hương vô tình liếc thấy Tiêu Uyên bước sân, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới đón: "Cô gia."

Tiêu Uyên trong sân, lặng lẽ về phía phòng trong hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

"Chiếc vòng ngọc, nàng đeo từ khi nào?"

Sắc mặt Mặc Hương lập tức tái nhợt, giọng chút run rẩy: "Là từ khi Vương phi mới gả phủ."

Nói xong, nàng quỳ phịch xuống đất, khẩn thiết thưa: "Cô gia, đó chỉ là lúc ban đầu thôi! Sau , Vương phi đối với ngài đều là thật lòng, chiếc vòng cũng sớm tháo xuống ."

Tiêu Uyên nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, đó nhấc chân bước lên bậc thềm, đẩy cửa bước .

Bên trong, Thẩm An An đang tựa ghế mềm, hai tay ôm gối, lặng lẽ ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, nàng nghiêng đầu , đôi mắt hạnh đen láy, trong veo nhưng trống rỗng.

Trái tim Tiêu Uyên, trong khoảnh khắc đó, như ai bóp nghẹt, đau đớn đến xé lòng.

Nàng gì, chỉ chăm chú chớp mắt.

Tiêu Uyên chậm rãi bước tới, vươn tay xoa nhẹ lên đầu nàng, đó ôm nàng thật chặt lòng.

"An An."

"Ừm?"

"Ta yêu nàng, rời xa nàng dù chỉ một khắc."

Thẩm An An khẽ mím môi, ánh mắt trong veo khẽ rung động, giọng cũng trở nên dịu dàng: "Chàng còn giận nữa ?"

"Vẫn giận, nhưng tự thuyết phục bản , thế là lập tức chạy đến tìm nàng."

Nàng cúi đầu khẽ, ngẩng lên , ánh mắt ướt át như phủ một tầng sương: "Chàng tự thuyết phục thế nào?"

Tiêu Uyên cởi giày, xuống bên cạnh nàng, kéo nàng lòng, bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé chút lạnh lẽo của nàng. Hắn tựa đầu lên vai nàng, giọng trầm thấp: "Ta cứ nghĩ nghĩ về những điều nàng dành cho , thế là quên hết những chuyện vui ."

Thẩm An An cúi đầu, khóe môi cong lên: "Xin , là của ."

Dù rằng… nàng còn nhớ gì nữa.

Tiêu Uyên nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng. Bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống, đặt lên eo nàng, giọng trầm ấm mà dịu dàng: "Vậy… phu nhân nguyện ý sinh cho một đứa con ?"

Thẩm An An rõ, chỉ cần nàng thể hiện một chút tình nguyện, nhất định sẽ ép buộc nàng.

Thẩm An An rõ, chỉ cần nàng bộc lộ dù chỉ một chút tình nguyện, nhất định sẽ tiếp tục.

Nàng khẽ , vòng tay ôm lấy cổ , giọng điệu mềm mại mà trêu chọc: "Vậy thì xem phu quân bản lĩnh ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!