Chương 256: Tranh Cãi Giữa Trăm Quan.

Cửa phòng bất ngờ đẩy mà hề báo . Tiếng cọt kẹt vang lên khe khẽ, một dáng cao lớn bước . Tiêu Uyên chậm rãi tiến gần, mặt mang theo nụ ôn hòa.

"Vòng tay gì ? Đưa xem thử."

"Công tử."

Mặc Hương tái mặt, hoảng hốt đưa tay giật lấy chiếc vòng từ tay Thẩm An An: "Không gì ạ, chỉ là món đồ thô kệch mà thôi. Hoàng Tử phi ném , cần để công tử bận tâm."

vì quá căng thẳng, nàng vụng về lóng ngóng, vô tình để chiếc vòng va cạnh bàn. Chỉ một tiếng cạch vang lên, chiếc vòng lập tức vỡ thành nhiều mảnh, những mảnh vụn rơi xuống đất phát âm thanh trong trẻo.

Ngay lúc đó, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng mũi, gay gắt đến mức khiến cảm thấy khó chịu.

Thẩm An An bật dậy, đống bột màu đen rơi lả tả đất, trong lòng bất giác căng thẳng.

Mặc Hương mặt mày trắng bệch, cũng chẳng màng mảnh vỡ đâ

-m tay , vội vàng quỳ xuống nhặt: "Là do nô tỳ bất cẩn! Công tử xin đừng trách! Nô tỳ lập tức dọn dẹp ngay!"

"Khoan ."

Tiêu Uyên bước đến, đống bột đen mặt đất, giọng trầm mà lạnh lẽo: "Để đó."

"Cô… cô gia?"

"Ta bảo để đó."

Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến run rẩy.

Mặc Hương ngẩng đầu Thẩm An An, thấy nàng cũng im lặng gì, đành run rẩy buông tay, lùi sang một bên.

Tiêu Uyên cúi , nhặt lên một mảnh vỡ của chiếc vòng, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm: "Chiếc vòng , đây nàng hề rời tay."

Thẩm An An chằm chằm mảnh vòng tay , lòng dấy lên cảm giác bất an, nhưng nàng nhớ nổi điều gì về nó.

Tiêu Uyên giơ mảnh vỡ lên mặt nàng, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền: "Cho một lời giải thích."

"…"

Giải thích ư?

"Hoàng Tử phi! Người mau gì !"

- Mặc Hương lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe.

Thẩm An An mím môi, cố lục lọi trí nhớ nhưng tìm thấy dù chỉ một manh mối liên quan đến chiếc vòng . Nàng thật sự… nhớ gì cả.

"Ta… ."

"Hừ, cho một câu " "."

Tiêu Uyên nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: "Ta chờ đợi từng ngày, mong mỏi từng khắc, ngờ phu nhân cao tay hơn một bậc, trù tính đến tận mức ."

Thẩm An An vẫn chằm chằm chiếc vòng vỡ tay , đến khi nó rơi xuống đất một nữa, phát tiếng vang khô khốc. Người cũng xoay bước , một lời giải thích, nổi giận, trách móc, nhưng sự lạnh nhạt càng khiến hoảng sợ hơn.

Mùi hương quái lạ vẫn vương vấn trong khí, cay nồng đến mức đau đầu. Thẩm An An đưa tay day day trán, xuống ghế, sắc mặt thoáng vẻ mệt mỏi.

Mặc Hương gần như tuyệt vọng: "Hoàng Tử phi! Chiếc vòng đó… thể quên mất chứ? Giờ đây? Cô gia nhất định thực sự nổi giận …"

"Bên trong chiếc vòng … là xạ hương ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!