"Người !"
Tên thái giám tổng quản bước nhanh , cúi chờ lệnh.
"Hoàng Thượng gì căn dặn?"
"Trần Thiên phạm tội kháng chỉ, tự tiện xông Ngự Thư Phòng, khinh nhờn đế uy. Theo luật, đáng tội gì?"
Tên thái giám thở dài một . Nếu chiếu theo luật mà xử nặng, thì đó là tội ch
-ết. nếu nhẹ tay, thì thể coi như từng xảy chuyện gì. Dù đây cũng từng dám vượt quá giới hạn mà vẫn mạng rời . Hoàng Thượng cố ý hỏi như , chắc chắn là răn đe ngũ Hoàng Tử. Vì thế, liền lựa lời đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, theo luật, ba tội cộng là tội ch
-ết."
Ánh mắt Trần Thiên khẽ run, nhưng gì, cũng cầu xin tha thứ.
Bên ngoài, Thân Doãn Bạch màng ngăn cản, lao thẳng trong, nghiến răng quỳ xuống:
"Hoàng Thượng, là thần dạy dỗ nghiêm, lầm của thần."
"Đại ca!"
Thân Doãn Bạch quắc mắt Trần Thiên, ánh mắt sắc bén khiến nuốt những lời định .
Hoàng đế lạnh lùng liếc xuống Thân Doãn Bạch, sang Trần Thiên: "Nể tình đây là đầu phạm , trẫm khoan hồng, chỉ phạt đánh ba mươi trượng để ngươi ghi nhớ!"
"Thân Thượng thư!"
"Thần mặt."
"Ngươi thừa nhận dạy dỗ nghiêm, thì cùng chịu phạt với . Nếu còn tái phạm, của , ngươi sẽ gánh thêm gấp đôi!"
"…Thần tuân chỉ."
- Thân Doãn Bạch nghiến răng đáp, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Trần Thiên tức giận, nghiến chặt răng: "Là thần dân bất kính, liên quan gì đến đại ca ?"
"Câm miệng!"
Hoàng đế quét mắt lạnh lùng, giọng uy nghiêm: "Đừng quên phận của ngươi. Đại ca ngươi, chỉ thể là Tứ Hoàng Tử Tiêu Uyên! Nếu còn dám ăn xằng bậy, trẫm sẽ nghiêm trị tha!"
Tên thái giám vội vàng kéo Trần Thiên ngoài, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, bớt giận . Hoàng Thượng tuy nỡ động đến ngài, nhưng chẳng vẫn còn một kẻ thế mạng đó ? Thân Thượng thư vốn thương tích đầy , ngài cũng vì ngài mà bỏ mạng ngay Ngự Thư Phòng , đúng chứ?"
Nghe , Trần Thiên siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ như ngọn lửa bùng cháy trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng.
Là sai .
Quân phụ, quân phụ. Trước là quân, mới là phụ.
Uy nghi đế vương thể thách thức, thể thống hoàng gia thể bôi nhọ.
Có lẽ, từ trong thâm tâm, Hoàng Thượng vốn khinh thường xuất của , cũng giống như cách lạnh lùng xem thường đại ca .
Chỉ chốc lát , tiếng trượng giáng xuống da thịt vang lên nặng nề ngoài Ngự Thư Phòng.
Trần Thiên cắn chặt răng, hé một lời, từng giọt mồ hôi lạnh theo thái dương nhỏ xuống nền đất.
Thân Doãn Bạch gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Đôi mắt vốn luôn ôn hòa nhã nhặn giờ đây phẳng lặng như mặt nước hồ sâu, rõ đang nghĩ gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!