Sau đó, anh trai và Mạt Mạt cùng nhau chung sống hanh phúc.
Lần này, anh trai tôi về thăm nhà hai tháng. Anh và Mạt Mạt rất tình cảm, anh đi đâu cũng dắt theo Mạt Mạt đi cùng. tồi không muốn về nhà, đồi khi về thăm nhà, tồi đều cố gắng tránh mặt hai người. Nhưng vẫn có hai lần, tồi chạm mặt họ. Mạt Mạt vẫn làm ra vẻ không quen biết tồi, không xa cách cũng không gần gũi. Cô ấy dường như không kể chuyện của chúng tồi cho anh trai nghe. Anh trai vẫn đối xử với tồi rất nhiệt tình, lúc ăn cơm vẫn gắp thức ăn cho Mạt Mạt rồi lại gắp thức ăn cho tồi.
Cả hai chứng tồi đều là người thân không thể mất đi của anh ấy. Anh thương cậu em trai duy nhất của mình, anh sợ khi tôi ra xã hội sẽ bị người ta bắt nạt. Anh thường xuyên kế cho tôi nghe những mối nguy hiểm từ tâm địa của con người ngoài xã hội, đến lúc cao hứng anh lại quàng tay lên vai Mạt Mạt một cách vô thức.
Ngoài mặt, tôi cố gắng tỏ ra bình thản, tự cho rằng mình đã che giấu được sự oán hận một cách hoàn hảo, nhưng không ngờ vẫn bị mẹ phát hiện. Mẹ hỏi tồi, giữa hai anh em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng tôi không còn thân mật như hồi nhỏ nữa. Tôi cười nói với mẹ rằng, ai rồi cũng sẽ lớn lên, có gia đình riêng của mình mà.
Tôi cảm thấy mình đã trở nên thâm trầm hơn nhiều sưa cái đêm hôm đó. Kết thúc một tình yêu khắc cốt ghi tâm thời tuổi trẻ, tồi tập trung hết tâm trí của mình vào công việc, không chuyện trò với những người không liên quan, không dễ dàng tiếp xúc với chuyện yêu đương nam nữ trong thành phố nữa.
Tôi cũng không gặp lại Uyển Nghi. Từ sau hôm ở bệnh viện trở về, hai chúng tồi đều tự ngầm hiểu, không liên lạc với nhau. Cuối cùng tồi cũng hiểu được, hồi đó, khi tôi bỏ rơi cô ấy, những giọt nước mắt của cô ấy mang nhiều đau thương như thế nào. Đến tận bây giờ, khi tôi đã đích thân trải nghiệm cảm giác đó, tôi mới cảm nhận được hết... Có một thời gian, Đại T thường xuyên gọi cho tồi, bảo tồi đi thăm Uyển Nghi, dạo này cô ấy sống không được tốt lắm.
Năm nay, thành phố mở chiến dịch loại bỏ tham quan rất quyết
liệt, hàng loạt quan chức giữ chức vụ lớn bị hạ bệ. Cuộc chiến tranh chính trị tàn khốc đã biến danh vị có bố làm viện trưởng Toàn án nhân dân tối cao của Uyển Nghi rơi vào tình trạng hết sức nguy cấp. Có thể tưởng tượng được gia đình cô ấy đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Tôi muốn gọi điện thoại cho Uyển Nghi, hỏi thăm về tình hình của cô ấy. Rất nhiều lần tồi đã bấm số rồi lại tắt đi. Tồi không còn mặt mũi nào để đối diện với cồ ấy nữa.
Nêu như tôi và Mạt Mạt vẫn ân ái mặn nồng, tôi sẽ có thể ngẩng cao đầu, ban tặng Uyển Nghi một chút quan tâm: "Dạo này có ổn không?". Nhưng sau khi tồi ruồng bỏ Uyển Nghi, tình yêu của tôi cũng theo đó mà lâm vào cảnh khốn cùng, không đế tôi kịp níu kéo, tình yêu của tồi đã bị anh trai mang đi một cách hết sức nhẹ nhàng. Tồi không còn cách nào để gặp lại cồ ấy nữa. Mặc dù tồi biết rằng, Uyển Nghi sẽ không cười nhạo tôi, sẽ không vui trong tai họa của người khác.
Sự tôn nghiêm còn sót lại của người đàn ông đã được tôi bảovệ như một người bịt tai trộm chuồng một cách thật nực cười.
Trong lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp đaịhọc, tôi được gặp bạn gái của Đại T, đó là người tồi đã từng quen biết.
"Người anh em, đây là bạn gái tớ." Đại T giới thiệu với tôi, sau đó cậu ấy Ồm cồ bạn gái vào lòng, nửa đùa nửa thật một cách kỳ quặc: "Hai người đừng có tình cũ không rủ cũng tới đấy nhé!".
Cô gái đó nhẹ nhàng thanh thoát, trang điểm lộng lẫy, tự nhiên thoải mái chào hỏi tôi, nụ cười nở trên mồi, nói: "Công Trị Hi, chào anh".
Tôi nói: "Uyển Nghi, chào em".
Mặc dù mọi người đều biết rằng, trước đây, tôi và Uyên Nghi đã từng yêu nhau nhưng đều tự hiểu, tuyệt đối không nhắc đến chuyện đó, có lẽ họ sợ làm Đại T nổi giận. Riêng đại T lại rất sảng khoái, rượu uống ngà ngà say bèn nói với mọi người: "Hôm nay, ai muốn nhắc tới người tình cũ của vợ tớ, tớ sẽ đấu với người ấy!". Sau đó, cậu ấy Ồm lấy vai tồi, hơi rượu tỏa ra nồng nặc, "Cồng Trị Hi, người anh em, chén rượu này cậu phải uống hết, tôi mời cậu...", tồi đưa chén rượu lên mồi liền nghe cậu ấy nói tiếp, "Cám ơn người anh em trước đây đã thay tôi chăm sóc Uyển Nghi!".
Tôi sững người lại, liếc mắt nhìn, thấy Uyển Nghi cũng đang nhìn tôi, ánh mắt không rõ vui hay buồn, vậy là tôi ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Ban đầu, mọi người còn e dè trước mối quan hệ của tồi và Uyển nghi, không dám bình luận gì nhiều. Sau đó, thấy tồi thực sự không lưu tâm, rượu đến nửa chừng liền bắt đầu thoải mái bình luận, xúi giục Đại T kể chuyện chinh phục hoa khôi, họ ca ngợi Đại T và Uyển Nghi đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ, chúc phúc cho Đại T và Uyển Nghi sống với nhau đến đầu bạc răng long... Đại Thòm đó bừng bừng khí thế, lịch thiệp, thoáng đạt vòng tay ôm bạn gái bên cạnh, chốc hcốc lại hồn lên má cồ ấy, không khí của buổi tiệc nóng lên khi xoay quanh chủ đề tình yêu của hai người bọn họ. Đại T nói: "Ong đây thầm yêu hoa khôi của chứng ta đã nhiều năm rồi! Von nghĩ răng đó là hoa khôi, một đoa hoa mà, có chữ hoa bên cạnh thì sẽ khó chinh phục, không ngờ, chỉ cần đọc thuộc quyền nhật ký của cồ ấy một lần là ông đây đã có thể chinh phục được người đẹp rồi! Ha ha ha!". Mọi người cũng được một trận cười nghiêng ngả.
Chỉ có tồi biết đượcrằng, quyển nhật lý đó của Uyển Nghi không dưới mười vạn chữ, đằng sau câu nói đơn giản của Đại T "Đọc thuộc quyển nhật ký của cô ấy mà thôi", là biết bao nhiêu công sức của cậu ấy. Giờ đây, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Đại T, tồi mới một lần nữa được xem xét kỹ mối chân tình của Đại T đối với Uyển Nghi. Ngay cả tôi cũng bị cậu lấy làm cho cảm động
Tôi tự ăn, tự cười một mình, thi thoảng nhận được một ánhmắt đồng tình hoặc thông cảm, cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Đại T và Uyển Nghi có thế đến được với nhau, đó là điều không thể tốt hon được nữa.
Trong suốt thời gian dự tiệc, khuôn mặt xinh đẹp của Uyên Nghi luôn ủng hồng, không hề nhìn tồi một cái. Cồ ấy trách mắng Đại T một cách dịu dàng: "Anh uống ít thôi". Cũng giống như trước đây, cồ ấy đã từng ân cần dịu dàng với tồi. Đại T lập tức ghé sát vào cô ấy, gật đầu nịnh nọt: "Chỉ chén này nữa thôi, sẽ không uống nữa, không uống nữa". Cánh tay cậu ấy khoác lên vai Uyên Nghi, dịudàng, mơn man như ánh trăng.
Uyển Nghi quả thật lợi hại, ngay cả anh chàng thồ lổ, ương bướng như Đại T cũng được cồ ấy huấn luyện đến nước trở nên mềm mại như nước.
Ăn cơm xong, không biết ai chủ trương, rủ tất cả đi hát
karaoke. Khi đến phòng được thuê riêng ở quán KTV, chỉ còn lại
một số ít các bạn, phần lớn đã về nhà cùng người thân rồi. Đêm
càng khuya, số người ở lại càng ít, đến khi trời gần sáng, chỉ còn lại
ba người.
Tồi thấy mình là người cô độc, lẻ loi một mình nên cũng chang muốn về sớm, Đại T và Uyển Nghi đều thích hát nên cũng ở lại.
Trong phòng KTV, Đại T đang ngủ say trên sofa, Uyển Nghi tự nhiên như không chọn vài bài tình ca, khe khẽ hát một mình.
Tồi ngồi ở đầu bên kia của sofa, mụ mị hút thuốc, nghe Uyên Nghi hát bài Yesterday once more, Càng trưởng thành càng cô đơn, Nữ nhân hoa, Đen ngày mai...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!