Chương 35: (Vô Đề)

Vết thương mặc dù sâunhưng rất may là không lớn. Chỉ có điều, máu chảy hơi nhiều khiến tồi cảm thấy chóng mặt đôi chút.

Khâu bốn mũi tại bệnh viện xong, mẹ một mực yêu cầu tồi phải truyền thêm chút thuốc tiêu viêm, mẹ nói sắc mặt tồi trồng rất kém.

Bấy giờ đã là hai giờ sáng, anh trai đưa mẹ và Uyển Nghi về nhà nghỉ ngơi, bất ngờ sắp đặt Mạt Mạt ở lại bệnh viện túc trực bên tồi khi truyền dịch. Trước khi về, anh trai nắm tay Mạt Mạt, nói một câu: "Đợi anh". Mạt Mạt mỉm cười gật đầu, đưa mát dõi theo bóng anh trai cho đến khi anh đi khỏi. Tồi thầm nhạo báng: Khúc hát này ở đâu ra nhỉ?

"Mười tám lần đưa tiễn?", tôi lạnh lùng ngân nga một câu.

Cô ấy không nói gì, ngồi trên chiếc ghế cách chỗ tồi năm khoảng một mét. Đón nhận ánh mắt đầy phẫn nộ của tồi, không hề hoảng sợ hay né tránh.

Tồi chằm chằm nhìn cồ ấy, hàng nghìn hàng vạn lời muốnnói, oán hận, nghi hoặc, mãi vẫn không tìm được mời mở đầu. Cònchưa kịp mở miệng, ánh mắt sắc lạnh của tồi đã bị làm mềm đi theo

khuôn mặt có phần mệt mỏi của cồ ấy. Đêm thu gió lạnh, lớp váyáo mỏng manh của cô ấy dường như không đủ để chống trả khiếncô ấy run lẩy bẩy. Nỗi oán hận của tôi đối với cô ấy lại chuyển

thành một nỗi niềm quan tâm thương cảm. Tôi nhổm dậy, với tay đóng cánh cửa sổ đầy ắp gió .

Một đêm không trăng, bầu trời sáng trong, không khí thấm

đâm mùi vị ấm ướt, bịn rịn.

Rất lâu sau đó, chúng tôi vẫn hoàn toàn im lặng. Trong phòng bệnh toàn mùi nước tẩy trùng, nhưng mùi hương man mác quen thuộc của Mạt Mạt cứ quanh quẩn nơi sống mũi tôi.

Tôi đã từng nghĩ ra không biết bao nhiêu hoàn cảnh có thể tương phùng nhưng không sao có thể hình dung được, chúng tồi lại gặp nhau trong trường họp như thế này.

"Ăn táo không?", Mạt Mạt hỏi. Tồi gật đầu, cồ ấy bèn khéo léo gọt vỏ táo cho tồi.

Nhớ lại khi xưa, sau khi Mạt Mạt đi thả diều về và bị sốt, khi tỉnh lại cũng muốn ăn táo, tồi cũng ngồi bên cạnh giường gọt táo cho cô ấy ăn như thế này.

Trong phút chốc, không kìm nén được, sống mũi tôi lại cay xè. Tồi quay mặt đi, không để cồ ấy nhìn thấy.

Thi thoảng, đôi môi thô ráp của tôi chạm phải những ngón tay của cô ấy, tôi cảm nhận được tay cô ấy đang lạnh ngắt.

"Anh không có gì để hỏi sao?" Mạt Mạt vừa gọt táo vừa khe khẽ hỏi, cũng không nhìn tôi, dường như đang tự độc thoại một mình, nói những lời chẳng liên quan gì đến tôi, "Bọn họ đều không có ở đây".

"Em không có gì để nói sao?" Tôi mở miệng đón lấy miếng táo như một cái máy, cố gắng kiềm chế tâm trạng mấy lần suýt bị kích động.

"Em nói rồi, chúng ta chia tay." Cô ấy nói câu ấy đúng vào lúc đưa miếng táo vào miệng cho tồi.

Tim tôi nhói đau, tôi giơ tay gạt miếng táo cô ấy vừa bón tới, miếng táo trắng ngần rơi xuống, lăn vài vòng dưới đất. Mạt Mạt không hề có chút động tĩnh gì trước sự thô lỗ của tồi. Chỉ ở trước mặt anh trai tồi, cô ấy mới thể hiện rõ hình ảnh của một cô gái trẻ trung, năng động, hoạt bát; còn trước mặt tồi, cô ấy mãi mãi chỉ có một khuôn mặt ảm đạm như vậy.

"Tại sao?" Tôi sa sầm nét mặt, cố gắng kiềm chế bản thân để không ôm chầm lấy cô ấy.

"Em không yêu anh", cô ấy nói.

"Chưa... từng yêu?", tôi khó nhọc thốt lên.

"Um!" Cô ấy nhất định không biết được rằng, sự khẳng định một cách nhanh chóng mà không cần suy nghĩ của cô ấy sẽ đem đến cho tôi nỗi đau lớn như thế nào. Cô ấy quả nhiên đúng là Ngải Mạt, một Ngải Mạt chỉ trong nháy mắt cũng đủ khiến tôi bay bổng tận chín tầng mây nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã có thể ném tồi xuống vực sâu không bao giờ quay trở lại được!

"Em còn nhớ không, em đã từng nói em yêu anh trong lần đầu tiên của chúng ta... Lúc ấy..." Tồi cố gang khơi gợi lại trí nhớ của cô ấy.

"Em coi anh là anh ấy." Mạt Mạt chẳng buồn suy nghĩ, nói ngay một câu khiến một người đàn ông cảm thấy bị sỉ nhục nhất!

Trái tim tôi nhanh chóng trở nên buốt giá, giống hệt như đám mây đen trước cơn mưa bão.

"Một chút cảm giác cũng chưa từng có ư?", tôi vẫn không nản lòng, quyết tâm dò hỏi, trong giọng nói đã mang chút âm sắc cầu khẩn. Biết rõ rằng có hỏi nhiều cũng vồ ích, nhưng tồi vẫn muốn nắm bắt được một chút gì đó. Trong tình yêu lớn lao của tuổi thanh xuân, tồi không cam tâm, không tình nguyện. Lúc đó chỉ có chuyện yêu đương nam nữ, không có sự tôn nghiêm của đàn ông.

Lúc này, Mạt Mạt không nói gì nữa, dứt khoát không nhìn

tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!