Tôi và Uyên Nghi vừa chia tay được vài hom, mẹ đã gọi điện
đến hỏi tồi, có phải là tồi lại bắt nạt Uyển Nghi rồi không. Hoa ra, mặc dù đã chia tay tồi nhưng Uyển Nghi vẫn đích thân mang số thuốc mà bố mẹ tồinhờ mua đến tận nhà cho hai người. Mẹ nói, hai mắt Uyển Nghi lúc đó sưng húp, chỉ Ồm lấy mẹ rồi khóc. Mẹ hỏi có phải chúng tồi đã cãi nhau không.
Lúc đó, tồi còn chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng tồi cũng lười không muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện ẹ nghe nên nói đại là không có chuyện gì xảy ra.
Mẹ cũng tin ngay lời tồi. Tính cách ưa làm nũng của Uyển Nghi, mẹ cũng đã biết rõ. Vậy nên mẹ chỉ nghĩ, chúng tồi đã cãi nhau một trận rất to, cãi nhau đấy rồi lại làm lành ngay thôi nên mẹ cũng không để tâm đến nữa.
Hai tháng sau, mẹ cảm thấy có điều gì đó bất thường, lại hỏi tồi, có phải tồi và Uyển Nghi đã chia tay rồi không.
Tồi nói làm gì có chuyện đó.
"Không có? Đừng giàu mẹ nữa! Hai tháng rồi cũng không thây Uyển Nghi đến nhà chơi, số điện thoại cũng thay đổi rồi! Mỗi lần con về nhà, con bé cũng không về theo, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì hả?", mẹ chất vấn một cách vồ cùng thông minh.
"Con và Uyển Nghi đã chia tay lâu rồi, con đã có bạn gái mới, cồ ấy tên là Ngải Mạt", tồi nói.
"Cái gì? Chia tay rồi?"
; Vâng."
"Bạn gái mới của con cũng học cùng trường à?"
"Không, cồ ấy không đi học nữa, tự mình mở một cửa hàng hoa..."
Mẹ nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn tồi đầy kinh ngạc: "Mày bỏ con gái của Viện trưởng Tòa án nhân dân tối cao để đi tìm một cồ gái bán hoa? Uyển Nghi là một cồ gái tốt như vậy, mày còn chưa hài lòng? Mày bị lú lẫn rồi hay sao hả? Mẹ nói ày nghe, thằng tiểu tử này, đừng nói là mẹ không đồng ý, cứ cho là mẹ có gật đầu đi nữa thì bố mày cũng không để ày được yên đâu. Mày cứ liệu đó mà làm".
Bất đắc dĩ, tồi đành phải kể hết mọi chuyện ẹ nghe. Từ chuyện tồi đã gặp Mạt Mạt như thế nào đến thân thế đáng thương tội nghiệp của cồ ấy. Đương nhiên, tồi đã bỏ qua những chi tiết Mạt
Mạt đến quán bar tìm hoan lạc.
Tồi vốn nghĩ rằng, sau khi nghe kể về thân thế của Mạt Mạt, mẹ sẽ rất đồng cảm với cồ ấy, có thể chấp nhận Mạt Mạt. Nhưng không ngờ, mặc dù mẹ cũng xuýt xoa vài câu thương cho số phận đáng thương của Mạt Mạt nhưng vẫn cương quyết với ý kiến của mình
-con dâu của bà không thể là Mạt Mạt.
Suy cho cùng, mẹ tồi là một người mẹ luồn nghĩ đến lợi ích của con cái, sau đó mới là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, đa sầu đa cảm.
Quả nhiên, thái độ của bố tồi còn rõ ràng hơn: ngoài Uyển Nghi ra, bất kỳ người con gái nào khác đều không thể bước qua bậc cửa nhà tồi được.
Bố tồi là một người đàn ồng lương thiện, chính trực. Bố cho rằng, Uyển Nghi đã hiến dâng sự trong tráng cho tồi, một lòng một dạ theo tồi, nên dù thế nào, tồi cũng phải có trách nhiệm với cồ ấy.
Tồi thầm cảm thấy lo lắng. Trước đây, tồi chỉ biết rằng, bố mẹ rất thích Uyển Nghi, không ngờ, họ thật sự đã bị hình mẫu con dâu lý tưởng từ Uyển Nghi mê hoặc rồi! Dù tồi có áp dụng mọi biện pháp như uy hiếp hay chiến tranh lạnh, đều chẳng có tác dụng gì, cả bố và mẹ đều quyết tâm đứng về trận tuyến đối lập với tồi, không thể nào lay chuyển được.
Tồi nói răng, Mạt Mạt cũng là một cồ gái rát đáng yêu, bồ mẹ rồi cũng sẽ thích ngay. Nhưng cả hai đều không đồng ý gặp mặt. Mẹ bắt đầu phát huy cái lưỡi trong nghề kịch hát của bà, hết nước hết cái làm cồng tác tư tưởng cho tồi. Mẹ nói: "Con thử nghĩ xem, gia cảnh, nhân cách của Uyển Nghi, có chỗ nào không được không? Chưa nói đến tình cảm nó dành cho con nữa.
Hi hi, con biết mẹ không phải là người cổ hủ, thích can thiệp vào chuyện hồn nhân tình cảm của con cái, bố mẹ cũng không tán thành với hủ tục cha mẹ đặt đâu con ngồi đó! Con và Uyển Nghi trước đây là bạn bè với nhay, mối quan hệ của hai đứa được xây dựng trên cơsở tình bạn! Con còn trẻ, chỉ là nhất thời bị đứa con gái ia mê hoặc mà thôi! Không nhìn rõ được mối quan hệ lợi hại. Mẹ cũng không phải là người hám lợi, con đừng nghĩ rằng mẹ chỉ nhìn thấy bổ của Uyển Nghi là quan chức cấp cao, nhưng xã hội này là thế con ạ. Con còn trẻ, sau này trưởng thành rồi, con sẽ hiểu hết ý mẹ. Đứa con gái con chọn bây giờ, thân thế không rõ ràng, nhiều điều mờ ám, thời gian quen biết và chung sống còn chưa dài, tính cách, đạo đức như thế nào, con còn không nói rõ được, con bảo bố mẹ yên tâm làm sao được? Hãy nghe lời mẹ, nhân lúc Uyển Nghi còn đang nặng lòng với con, hãy quay lại với nó. Thật lòng mà nói, mẹ rất thích con bé Uyển Nghi, vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu biết...". Sau đó là phần tính lược của biết bao tính từ đẹp dùng để miêu tả một cồ gái có giáo dục, có văn hoa, có hiểu biết.
Bố thì chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chốc chốc lại rít một hơi thuốc, thở dài: "Gia môn bất hanh".
"Hơn nữa, chỉ còn hai tháng nữa, anh trai con sẽ vê nhà, bồ và mẹ rất phấn khởi, đừng để bố mẹ phải phiền lòng vì những chuyện vặt vãnh của con nữa. Con tự giải quyết đi. Cứ cho là đứa con gái mà con thích đáng thương hay đáng ca ngợi, đáng trân trọng cũng được. Nhưng bố mẹ chỉ có một câu thế này: phải đưa Uyển Nghi về nhà. Nếu không, con cũng đừng về nhà nữa, đi bán hoa cả đời với bạn gái của con đi."
"Anh con sắp về nhà à? Lần này không đi xa nữa chứ?" Tồi vừa nghe tui anh trai sắp về , vừa ngạc nhiênvừa mừng rỡ, từ khi anh trai lên Bắc Kinh học đại học, học xong ở lại đó làm luồn, đã sáu năm rồi chưa về nhà, tồi quả thật cũng rất nhớ anh.
"Chưa chắc chắn, chỉ là về thăm chúng ta thôi. Ở nhà một thời gian chắc phải quay lại Bắc Kinh. Đen lúc đó, cả nhà quây quần đoàn viên, con nhớ đừng dẫn đứa con gái khác về, làm chướng mắt bố mẹ đấy! Con dẫn Uyển Nghi về cho anh trai xem mặt một chút!"
Tồi thấy hai bậc bề trên có vẻ rất cương quyết, trong bụng nhủ thầm, tường thành cao này khó cồng phá rồi đây. Vậy là, tồi quyết định chọn con đường lui quân, chờ đợi thời cơkhác, đợi sau khi anh trai về, tồi sẽ tìm anh trai nói chuyện, nhờ anh ấy làm thuyết khách, thuyết phục hai nhân vật cổ lỗ này.
"Còn ngồi ngây ra đó nữa à, con có nghe rõ không hả? Lúc đó nhở dẫn Uyển Nghi về đây! Con cũng biết bố mẹ mong ngóng anh trai con biết bao nhiêu năm rồi, đừng để đến lúc cả nhà quây quần thì
vui vẻ, con lại dẹp hét hứng thú của bồ mẹ đây! Khó khăn lăm, lân này anh trai con mới về được, không biết lần sau bao giờ mới gặp lại nhau... Con nói xem, bố mẹ nuôi hai anh em mày, sao không đứa nào để bố mẹ bớt lo láng thế hả?" Mẹ nói đến đó, hai mắt đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!