Ăntáo xong, bệnh tình của Mạt Mạt có vẻ đã đỡ hơn, tuy *
nhiên, cồ ấy vẫn còn rất yếu, một lát sau, cồ ấy lại mê man chìm vào giấc ngủ. Đường nhiên, tồi vẫn túc trực bên cạnh, tình nguyện giúp cồ ấy làm tất cả mọi việc.
Bỗng tồi nghe thấy tiếng Mạt Mạt khẽ nói: "Lên giường cùng
ngủ đi".
Tồi thừa nhận mình rất háo sắc, chỉ vì một câu nói quan tâm bình thường của Mạt Mạt, tâm hồn tồi đã bay bổng lên chín tầng mây và bắt đầy suy nghĩ miên man.
Mạt Mạt thấy tôi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khẽ hè mắt, hỏi tồi bằng một cây đầy hàm ý: "Không muốn ngủ cạnh em à?". Bộ dạng có phần khiêu khích của cồ ấy giống như một chú báo cái đang hứng tình, ánh mắt hoang dại khiến tồi được một phen xao động.
Thế là, tồi cữig không tỏ ra khách khí nữa, vội vàng cởi bỏ quần áo ngoài, chui vào trong chiếc chăn ấm áp và thơm dịu cùng Mạt Mạt.
Ban đầu, tồi tỏ ra khá thật thà, nằm bất động như một chú cá đã chết bên cạnh Mạt Mạt. Nhưng mỗi lần Mạt Mạt cử động hay xoay người, tồi như ngọn đuốc vừa được châm lửa, phải chịu không biết bao nhiêu dày vò. Nhưng cứ nghĩ đến việc Mạt Mạt còn đang bị ốm, dù có là loài cầm thú tồi cũng không thể động vào cồ ấy trong lúc này. Mạt Mạt cảm nhận được sự kìm nén của tồi, nở một nụ cười xấu xa.
Tên yêu nữ này chác chán biết trong lòng tồi đang nghĩ gì, cô ấy thản nhiên lật người, nằm song song với tồi, Ồm chặt lấy tồi, tì chiếc cằm xinh xắn lên ngực tồi, rồi ngước đồi mắt ươn ướt lên nhìn tồi và hỏi một cách vồ tội: "Anh sao thế, nóng quá! Anh cũng đang số^^". J^
Tồi thầm kêu khổ trong bụng, giọng đầy ai oán: "Em hư quá, em hư quá!".
Mạt Mạt cười khúc khích, "Em ngoan ngoãn lắm mà, đâu có hư gì đâu."
Sau đó, người đẹp trời sinh lại chủ động dâng hiến đồi môi đỏ mọng của mình cho tồi. Một nụ hồn nồng thắm, thêm vào đó là sự đụng chạm liên tiếp từ tấm thân nóng bỏng của Mạt Mạt lên người tồi, đồi tay bé nhỏ của cô ấy cứ vuốt ve khắp người tồi từ trên xuống dưới. Cồ ấy có đôi mắt dịu dàng, kín đáo của những người đẹp phương Đông nhưng lại tinh nghịch và năng động như những cô gái châu Au mắt xanh tóc vàng hiện đại, điều này lại càng khiến tồi không thể kiềm chế nổi nữa.
Mạt Mạt có lúc giống như một chú cá đã bị phơi nang trên bãi cát rất lâu, nay gặp được một vũng nước, thế là tha hồ vẫy vùng thoa thích; lúc lại giống như một chú mèo lười nhác vừa tỉnh dâysau một giác ngủ trưa, đang bình thản rướn người, nhe nanh múa vuốt; có lúc lại giống như một dòng chảy hiền hoa, nhìn bên ngoàiCÓ vẻ dịu dàng, êm đêm như đi sâu vào mới biêt nó rát dữ dội... Đúng lúc ngọn lửa dục vọng trong người tồi sắp sửa bùng cháy thì Mạt Mạt bỗng nhiên chủ động dừng nụ hồn lại, chăm chú nhìn vào mắt tồi, nói: "Em có ba từ này, bây giờ nhất định phải nói vớianh". Cồ ấy còn cố ý thu hút bằng cách dùng đầu lưỡi liếm môitrên. Cồ ấy chắc chắn biết rằng, hành động đó của mình sẽ khiến người đàn ông nào cũng ham muốn phát điên lên.
"Là... gì vậy?" Lời nói vừa thốt ra, chính tôi cũng giật mình bởi giọng nói khản đặc vì dục vọng của mình. Tồi sốt sáng chờ đợi Mạt Mạt thốt lên ba chữ mang ý nghĩa của ba bông hoa hồng... Tồi tự tay nhủ thầm, đợi cồ ấy nói xong, tồi sẽ lập tức chồm lên, nuốt gọn lấy tên yêu nữ không biết sống chết là gì này.
"Đó chính là... em ngủ đây." Nói xong, cô ấy gục đầu xuống và ngủ thiếp đi.
Tồi trợn tròn mắt lên hồi lâu, không kịp có phản ứng gì. Cảm giác lên bổng xuống trầm thế này thật quá kích thích. Giống như đang trong biển lửa lại bị rơi ngay vào một hố băng muôn đời muôn kiếp khôn trở lại được. Trong khi đó, cơ thể đang bị căng phồng bởi dục vọng của tồi thật khó chịu nhưng lại không dám mạo phạm tới người con gái đang bị ốm này!
Rất lâu sau, khi đã trấn tĩnh lại, tồi mới hiểu rằng mình lạibị cô gái này lừa một vố! Cồ ấy biết rõ rằng mình đang bị ốm, tồi sẽ không dám động đến nhưng cồ ấy lại thản nhiên khiêu khích tồi!
Đợi đến khi dục vọng trong người tồi cháy lên, cồ ấy lại quay người ngủ mất! Sao lại có một người con gái đáng ghét như vậy cơ chứ! Tồi quả thật vừa yêu lại cưa hận Mạt Mạt nhưng tôi cũng chang có cách nào đối phó với cồ ấy cả. Trước mặt cô ấy, tôi mãi mãi chỉ là một cậu nhóc mới lớn, lần đầu tiên chạm vào gnưỡng cửa tình yêu, còn mơ mơ màng màng với tình ái, cứ ngây người ra mặc cho cồ ấy sao xếp, sai khiến và ngoài ba từ "Em hư quá! Em hư quá!" ra, tồi thực sự chẳng làm được gì cả.
Lúc bấy giờ, không phải tồi đang tồn tại mà đang bốc cháy. Bốc cháy ngùn ngụt như ngọn lửa gặp phải hơi xăng.
Rùng rực, rùng rực. Phải rất lâu sau đó, tồi mới khống chế được ngọn lửa dục vọng của mình một cách khó nhọc. Còn thủ phạm gây cháy đã chìm sâu vào giấc ngủ vơi khuôn mặt thản nhiên, yên bình.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ thật thuần khiết như khuôn mặt của một đứa trẻ của Mạt Mạt, trong lòng trào dâng một tìnhcảm khó diễn tả bằng lời. Tồi cúi đầu, hôn lên trán cô ấy.
"Nhưng, anh yêu em!", tồi nói, thành khấn như đang cầy nguyện vậy.
Tồi nói đế người tồi yêu đang trong giấc mộng nghe thấy, nói đế bản thân mình cũng nghe thấy.
Sáng hôm sau, khi mở điện thoại ra xem, tồi thấy có tới ba mươi cuộc gọi nhỡ. Ngoài một cuộc điện thoại của mẹ ra, tất cả đều là số điện thoại của Uyển Nghi. Tồi bị cảm giác phạm tội xâm lấn tâm hồn khiến toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát. Mạt Mạt đế hở phần thân trên, hững hờ nhìn vảo chiếc điện thoại di động của tôi, sau đó dùng tay vuốt vuốt cằm, chậm rãi nói: "Mau về đi, còn chần chừ gì
Quả thực, trong lòng tồi cũng có đồi chút lo lắng vì rốt cuộc, tồi và Uyên Nghi vân chưa chính thức chia tay. Tồi vội vàng mặc quần áo vào, vừa mặc vừa nói với cô gái ngồi trên giường, đang nhìn tôi bằng một ánh mát dịu dàng, trìu mến: "Em cứ tin anh, có được không!".
Mạt Mạt không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tồi cũng không nói nhiều, chỉ muốn dùng hành động để chứng minh.
Đã ba ngày tồi không về nhà, cưng không nói rõ với Uyên Nghi là đi đâu hay đi cùng ai. Tồi sợ trong một phút kích động,
Uyên Nghi đã làm điều gì dó dại dột.
Mặc quần áo xong, tồi định hồn lên má Mạt Mạt một cái nhưng cồ ấy đã né tránh kịp thời. Tồi nghiến răng lại nói: "Em cứđợi đấy!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!