Mạt Mạt mở khóa cửa một cách thành thục rồi bước vào trong. Chủ nhân chưa mời, tôi lúng túng đứng ở bên ngoài, không biết có nên bước vào hay không.
"Vào đi." Mạt Mạt bước ra từ sau tấm rèm được xâu bằng những hạt ngọc trai, trên tay cô ấy là bộ quần áo của Uyển Nghi.
Tôi vẫn đang băn khoăn suy nghĩ về giọng điệu của hai từ "vào đi" mà Mạt Mạt nói, vì nó quá bình thường và lạnh lùng , không một chút hàm ý gì nên khiến tôi cảm thấy thất vọng.
Tôi thận trọng bước vào bên trong cửa hàng, cảm thấy từng bông hoa ngọn cỏ nơi đây đều vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều, lần trước là ban ngày, bên trong không thắp đèn, bây giờ là đêm tối, trên đầu là ánh sáng nhẹ nhàng của bóng đèn điện.
"Lần trước đã nói cảm ơn rồi, hôm nay không cần nói lại nữa nhưng cũng cần có chút báo đáp đối với anh." Mạt Mạt chăm chú nhìn tôi rồi nói. Đầu óc tôi lại bắt đầu tưởng tượng về hai từ báo đáp, là tiền bạc hay da thịt?
Hai thứ đó, tôi đều không thích, cái tôi cần là toàn bộ con người của cô ấy. Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì dục vọng quá lớn của mình.
"Biết uống trà không?" Mạt Mạt dúi bộ quần áo vào tay tôi xong, hỏi. Cô ấy lại tiện tay bật nhạc lên, vẫn là khúc nhạc được chơi bằng piano. Giai điệu thanh thoát và sôi nổi. Tôi ngây ngô gật gật đầu.
Sau đó, cô ấy bắt đầu pha trà.
Lệ thường, đồ uống yêu thích của các cô gái trẻ thường là nước ngọt hoặc kem các loại. Còn riêng với Mạt Mạt, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái phản nghịch, chỉ lấy rượu để giải sầu. Tôi nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng, Mạt Mạt lại thích uống trà. Lại càng không thể ngờ rằng, bộ đồ pha trà của cô ấy lại tinh xảo và đầy đủ đến như vậy. Tôi ngồi đối diện cô ấy, tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô ấy bày bộ đồ pha trà lên chiếc khay mây. Mọi thao tác đều vô cùng thành thục, điêu luyện.
Khi hương trà đã ngào ngạt tỏa ra xung quanh, Mạt Mạt ngước mắt lên nhìn tôi, bốn mắt chúng tôi giao nhau, khuôn mặt cô ấy vẫn không để lộ một chút cảm xúc. Rất lâu, rất lâu sau, cả hai chúng tôi không ai muốn lảng tránh ánh nhìn của đối phương. Mái tóc búi gọn, trang điểm nhẹ nhàng, vành môi sáng rõ, ánh sáng mờ mờ chiếu trên khuôn mặt cô ấy trông càng thêm lấp lánh. Bỗng nhiên có một cảm giác tôi và cô gái đang ngồi trước mặt kia dường như đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Nhìn nhau không nói, nhưng cả hai đều không cảm thấy lúng túng, mất tự tin. Có một sự yên bình đang bao bọc xung quanh chúng tôi, không biết đó là do khắp nhà tràn ngập hương hoa, hay là do hương trà nồng đậm trên cánh mũi, hay là do bản nhạc đệm bằng đàn piano đang lơ lửng trên đầu hoặc là do ánh nhìn thờ ơ của Mạt Mạt.
"Tôi học trà đạo còn chưa thấu đáo, dụng cụ chưa đầy đủ, anh dùng tạm xem." Mạt Mạt nói.
"Thế này mà còn chưa đủ sao?" Tôi nhìn đầy một khay mây những ấm to ấm nhỏ, muỗng to muỗng nhỏ rồi buột miệng hỏi lại.
"Bộ đồ trà bao gồm hơn 20 dụng cụ như bình trà, bình đựng nước trà, khay trà, đĩa lót dưới cốc trà, muỗng đựng trà, kim châm trà, thìa xúc trà, dụng cụ gắp bã trà, lưới lọc trà, chổi dưỡng bình trà, chén uống trà, chén dùng để ngửi mùi trà… Chỗ này của tôi chẳng qua chỉ như trẻ con chơi đồ hàng mà thôi." Hàng loạt danh từ chuyên môn được nhả ra từ khuôn miệng xinh xắn của cô ấy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Mạt Mạt với khuôn mặt kiêm tốn, lịch sự như vậy.
Người nào không biết chắc sẽ tưởng rằng đó là thiên kim tiểu thư của một gia tộc quyền quý thời cổ đại.
Trà pha xong rồi, Mạt Mạt nhẹ nhàng rót trà vào từng chén. Điệu bộ cần mẫn ấy khiến cô ấy càng trở nên hấp dẫn vô cùng. Dòng nước lấp lánh truyền từ bình trà xuống cốc trà, phát ra những âm thanh giòn giã, rung động lòng người.
Rót được bảy phần, Mạt Mạt đưa chén trà về phía tôi. Trong văn hóa uống trà, khi rót trà từ bình đựng nước trà vào chén dùng để ngửi mùi trà của khách, thông thường chỉ rót bảy phần, ba phần còn lại biểu thị tình cảm. Điều này cũng phải mãi sau này, Mạt Mạt mới dạy cho tôi biết.
"Nước trà đầu tiên dùng để thanh rửa dụng cụ uống trà và ngửi hương thơm, chỉ ngửi thôi, không uống." Mạt Mạt nói, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng, khe khẽ hít hà hương thơm của trà phảng phất trong không trung.
Tôi học theo điệu bộ của cô ấy. Cảm giác như có một sự kích thích trực quan lớn hơn cả vị giác, đầu óc nhẹ nhàng thoải mái, không còn những chuyện tranh giành thế sự, không có tâm trạng cuống quýt vội vàng, dường như đang ở một thế giới khác, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Ngửi hương trà xong, Mạt Mạt đổ hết nước trà đầu tiên đi, tiếp tục rót đợt nước trà lần hai. Cung kính đưa mời tôi, uyển chuyển và lịch lãm như tiểu thư khuê các con nhà gia giáo. Sau đó, Mạt Mạt dùng ngón cái và ngón trỏ cầm quanh thành chén, ngón giữa đỡ phía dưới đáy chén, chậm rãi uống ba lần hết chén trà trên tay. "Cái được gọi là thưởng trà thường là thưởng thức cảm giác nhưng tùy theo thời tiết, hoàn cảnh và cá tính khác nhau mà phong cách cũng khác nhau.
Đây là trà Long Tỉnh, uống vào mùa Thu là hợp nhất, cần phải vừa uống vừa suy nghĩ, hơn nửa năm đã trôi qua, mùa đông lại sắp tới, một năm nay sẽ thu được điều gì, bỏ phí điều gì, trả nợ được những gì… Đây là một cách tự sự. Văn hóa trà của Trung Quốc vô cùng sâu rộng uyên bác, tôi còn chưa lĩnh hội hết dù chỉ là một sợi lông tơ. Chỉ mỗi một chữ "thưởng" thôi mà với mỗi người khác nhau lại "thưởng" ra những ý vị khác nhau, chúng ta cũng không thể đối xử đồng loạt được." Mạt Mạt vừa lạnh lùng nhìn tôi vừa nói. Hương trà bay ra từ miệng Mạt Mạt theo từng lời cô ấy nói. Lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào, chỉ một ánh mắt thư thả cũng có thể khiến cho thời gian ngưng đọng lại.
"Ờ! ờ!" Tôi nghe một cách mông lung, học theo cách của cô ấy để uống hết chỗ trà vào trong bụng. Tôi quả nhiên cũng cảm thấy mùi vị của trà thật không giống với những lần uống ừng ực cả cốc to vì muốn giải khát như trước đây.
Mạt Mạt lại rót thêm cho tôi một chén nữa. Nhìn điệu bộ chuyên nghiệp của cô ấy, nhớ lại chuyện ban nãy cô ấy hỏi tôi có biết uống trà không, tôi đã thản nhiên nói có… lập tức mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.
Tôi làm sao có thể gắn kết được hình ảnh một cô gái buông thả, uống quá say trong quán rượu rồi đi tìm đàn ông với cô gái có cử chỉ đoan trang, yêu mến trà đạo, tôn trọng và hiểu biết văn hóa cổ đại Trung Quốc đang ngồi trước mặt tôi đây được chứ? Chốc chốc tôi lại đưa mắt nhìn cô ấy, cố mãi mà vẫn không đạt được ở mức độ hai tay áo sạch không, thế gian tất cả đều hư vô như những người biết thưởng trà được.
Mạt Mạt dường như đã làm được điều đó. Nét mặt cô ấy thật an lành, không tranh giành với thế gian, nở một nụ cười mãn nguyện, hàng lông mi dài cong vút khe khẽ rung rinh. Cùng một địa điểm, cùng một con người, cô ấy không phải là yêu tinh trong rừng sâu, cả thế giới này đã hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy là một tiên nữ không ai biết đến trong núi thẳm rừng sâu.
"Ai dạy em những thứ này?" Tôi hỏi.
Mạt Mạt nghiêng nghiêng đầu, để lộ vẻ linh động khi được hỏi đúng chỗ, "Mẹ tôi."
Sau đó, tôi bắt đầu tưởng tượng, một người mẹ dung mạo hiền từ, sau buổi trưa rực rỡ ánh nắng, trên ban công của nhà mình, cùng với cô con gái hoạt bát đáng yêu thưởng hoa, uống trà, thứ uống vào là cuộc sống, thứ thở ra là luân thường. Một gia đình nhỏ thật hòa thuận biết bao.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấy cổ áo khoét sâu của Mạt Mạt, đường rãnh sâu giữa hai bầu vú trắng ngần cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn thế nào cô ấy cũng không giống với một cô gái khéo léo, điềm đạm.
"Em chắc chắn luôn làm ẹ em hao tổn tâm trí!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!